Chương trước
Chương sau
“Bây giờ hiểu ra thì cũng chưa muộn, sau này đừng dính líu tới cái tên nghèo hèn vớ vẩn ấy nữa.” Trần Chiêu nói.
Camus thu lại những tài liệu minh chứng, đồng thời hỏi rằng: “Nhưng các anh làm như thế là phạm pháp, các anh không sợ bị cấp trên biết được sao?”
Trần Chiêu buông lỏng hai tay: “Anh không nói, tôi không nói, cấp trên làm sao biết được? Vả lại, có ai lại ăn no rửng mỡ đi chống lại xí nghiệp Thiên Đỉnh không?”
Camus lắc đầu cười khổ, lặng lẽ từ ngực rút một tấm danh thiếp.
“Trần Chiêu, anh biết cái này chứ?”
“Sao? Đó là…” Trần Chiêu bỏ hai chân xuống, tiến lại nhìn kĩ hơn, trong phút chốc tái mét cả khuôn mặt.
Lệnh bài này tất nhiên anh ta biết, đó là lệnh bài của người tổng phụ trách khu vực Giang Nam!
Trần Chiêu chỉ là nhân viên quản lý của tòa án, nói trắng ra thì chỉ là một tên nhân viên quèn, còn đối phương lại rút ra lệnh bài của người tổng phụ trách khu vực Giang Nam, thân phận của một người có thể so với trời còn người kia thì so với đất.
“Anh… anh là?” Camus đáp: “Hạng mục của Giang Nghĩa đã được tổng phụ trách xem qua rồi, đặc biệt phái tôi đến đây để giải quyết chuyện này. Nhưng hình như ở đây lời của tổng phụ trách không có nghĩa lý gì cả, lời của anh Trần Chiêu đây mới có giá trị.”
Trần Chiêu sợ đến xanh mặt, quỳ xuống rồi dập đầu như giã tỏi.
“Đại ca, tôi sai rồi, xin anh đừng nói như thế.”
“Ở trước mặt tổng phụ trách, lời của Trần Chiêu tôi là cái thá gì chứ? Còn nói là tôi nói sao thì là vậy, lời của tôi không là cái thá gì cả!”
“Nếu ở hạng mục này tổng phụ trách đã phê duyệt rồi thì anh nên nói sớm chứ, cho dù tôi có trăm cái đầu cũng không dám làm trái với ý của tổng phụ trách.”
Camus cố ý chọc anh ta: “Nhưng mà đây là hạng mục của xí nghiệp Thiên Đỉnh, không phải anh nói ở cái khu vực Giang Nam này không ai dám động đến xí nghiệp Thiên Đỉnh hay sao? Nếu tổng phụ trách đắc tội với Thiên Đỉnh chắc sẽ không có nguy hiểm gì nhỉ?”
Hừ!!! Trần Chiêu chửi thầm trong lòng: Xí nghiệp Thiên Đỉnh so với tổng phụ trách thì là cái thá gì chứ? Tổng phụ trách muốn chơi đùa hắn thế nào cũng được!
Hắn sợ sệt nói: “Xin ông anh đừng đùa với tôi nữa, xí nghiệp Thiên Đỉnh có lợi hại hơn nữa cũng không thể so bì với tổng phụ trách.”
“Vậy cuộc xét duyệt này…”
“Thông qua, hoàn toàn thông qua!”
Camus cười: “Tổng phụ trách không mong phô trương chuyện này, cho nên…”
Trần Chiêu vỗ ngực: “Anh yên tâm, tôi nửa chữ cũng sẽ không tiết lộ!”
“Ừ, thế là tốt nhất.” Sau khi hai người bàn luận xong, lần lượt bước ra khỏi phòng, đi đến sảnh lớn.
Lúc này Giang Nghĩa, Tây Môn Tuấn và những người khác đều đứng đợi bên trong sảnh lớn, nhà họ Đinh nhìn thấy hai người bước ra, trong lòng lo lắng đến toát mồ hôi.
Tây Môn Tuấn cười ngạo nghễ nói với Giang Nghĩa: “Kết quả xét duyệt có rồi, Giang Nghĩa, anh đã chuẩn bị sẽ chết như thế nào chưa?”
Giang Nghĩa cười mỉm không đáp lại.
Trần Chiêu đi đến trước mặt mọi người, ho nhẹ một tiếng, lên tiếng nói: “Vừa nãy tôi đã tiến hành xem xét một cách kĩ lưỡng những minh chứng tài sản của ngài Camus, hiện tại đã có kết quả xét duyệt.”
Tây Môn Tuấn hếch miệng cười, tất cả đều giống như hắn ta mong đợi. Ngày hôm nay hắn muốn Giang Nghĩa chết không có chỗ chôn!
“Kết quả xét duyệt… hợp lệ! Tài sản của anh Camus hoàn toàn không có vấn đề gì, có thể sử dụng để trả nợ cho Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.”
Một màu im lặng. Lặng ngắt như tờ. Mấy giây sau, Đinh Thu Huyền, Tô Cầm và những người khác đều hoan hô vui mừng như phát điên!
Đinh Nhị Tiến cũng thở phào nhẹ nhõm, tài sản không có vấn đề, có thể trả nợ, vậy thì cả nhà họ không cần phải cùng Giang Nghĩa gánh chịu món nợ khổng lồ ấy, khoản nợ này cuối cùng cũng đã được giải quyết.
Trên gương mặt Giang Nghĩa không có chút thay đổi gì, dường như mọi thứ đều nằm trong dự đoán của anh. Chỉ có Tây Môn Tuấn…
Anh ta giống như đang đối mặt với ngày tận thế vậy, sững sờ nhìn Trần Chiêu, nụ cười khi nãy trên khuôn mặt đã vụt tắt, cảm giác như bị rơi xuống vực thẳm.
Rõ ràng đã thu xếp ổn thỏa rồi, tại sao lại có kết quả như thế?
“Không thể nào, rõ ràng là có vấn đề ở đâu đó.” Tây Môn Tuấn chất vấn: “Trần Chiêu, rốt cuộc anh có kiểm tra kĩ lưỡng hay không?”
Trần Chiêu ngước mặt lên tự tin đáp: “Tôi làm công việc này mười mấy năm rồi, lẽ nào xảy ra sơ suất ư? Nếu như anh có ý kiến với tôi, có thể đi tìm những nhân viên khác xét duyệt.”
“Anh!” Tây Môn Tuấn vô cùng ngạc nhiên không biết vì sao một Trần Chiêu bình thường nhát gan như thỏ đế, đột nhiên lại dám dùng ngữ khí to gan như vậy nói chuyện với mình, giống như là có ai chống lưng cho vậy.
“Trần Chiêu, tên nhóc này bị ấm đầu à? Anh có biết mình đang nói gì không? Anh muốn chống lại với xí nghiệp Thiên Đỉnh à?”
Trần Chiêu hừ lạnh một tiếng: “Xin lỗi, tôi chỉ làm việc dựa theo tinh thần công bằng minh bạch mà thôi.Nếu như đây cũng được coi như là đang chống lại với Thiên Đỉnh, thế thì tôi chỉ đành hy sinh vì đại nghĩa vậy!”
“Mẹ mày điên rồi à?” Một người trước giờ luôn trưởng thành bình tĩnh như Tây Môn Tuấn lại bị ép phải nói ra lời lẽ thô tục, hắn thật sự không hiểu vì sao sự việc lại đi đến bước này.
Camus chớp thời cơ lên tiếng: “Nếu đã thông qua xét duyệt, vậy chúng ta lập tức tiến hành việc trả nợ đi, sau khi trả hết 3600 tỷ, Giang Nghĩa có thể lấy lại Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.”
“Không được, tôi không đồng ý.” Thứ mà Tây Môn Tuấn muốn là dùng món nợ 3600 tỷ đó ép chết Giang Nghĩa, làm sao có thể dùng số tiền 3600 tỷ để đổi lấy Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng trị giá 9000 tỷ chứ? Đây chẳng phải là gậy ông đập lưng ông hay sao?
Trần Chiêu lạnh lùng nói: “Căn cứ theo quy trình, anh không có quyền phản đối.Nếu như anh còn kiên quyết phản đối thì Giang Nghĩa có quyền không trả nợ cho anh, lại có thể đem khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng về, anh quyết định như vậy ư?”
“Chuyện này…” Tây Môn Tuấn toàn thân run rẩy, cái cảm giác khôn lắm dại nhiều, hết khôn dồn đến dại này quá thực không thoải mái gì, nhưng bây giờ đây hắn đã bị dồn đến mức không còn trở tay được nữa.
Giang Nghĩa nói với anh ta: “Bây giờ, anh còn cho rằng tôi quá non để đấu với anh sao?” Tây Môn Tuấn không còn lời nào để nói.
“Tiếp theo, xin mời các vị đi cùng tôi để hoàn thành quy trình trả nợ.” Trần Chiêu nói.
Với thao tác của Trần Chiêu, Camus rút ra tấm thẻ màu vàng tím Long Phụng, chuyển 3600 tỷ vào tài khoản của xí nghiệp Thiên Đỉnh.
Tiếp theo đó, Tây Môn Tuấn thẫn thờ đặt bút ký tên, đóng con dấu, thể hiện việc Thiên Đỉnh đã nhận được 3600 tỷ tiền trả nợ.
Còn về khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng đã về tay Giang Nghĩa một cách thuận lợi. Sau khi lấy lại, Giang Nghĩa lập tức chuyển giao Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng dưới tên của Camus. Như vậy, Camus đã trở thành chủ tịch đương nhiệm của khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.
Lấy được công ty trị giá 9000 tỷ với cái giá 3600 tỷ, đây đã trở thành truyền thuyết trong giới thương nghiệp thành phố Giang Nam!
Sau khi mọi việc đã giải quyết ổn thỏa, Camus tạm biệt Giang Nghĩa, rời khỏi tòa án. Giang Nghĩa và mọi người cùng rời đi sau đó.
Chỉ còn lại một mình Tây Môn Tuấn ngồi trên chiếc ghế sắt ở khu vực nghỉ ngơi, đôi mắt thẫn thờ nhìn về phía trước, cho đến hiện tại anh ta cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Reng reng reng, reng reng reng, điện thoại reo lên.
“Alo, Tôn tổng…”
“Tây Môn Tuấn, mẹ nhà anh xử lí hay lắm! Tôi để anh giúp tôi loại bỏ Giang Nghĩa, anh lại làm mất luôn cả Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng của tôi! Tức chết tôi rồi, tên khốn nha anh…”
Đối mặt với sự chửi rủa thậm tệ của Tôn Vĩnh Trinh, Tây Môn Tuấn căn bản nghe không lọt tai. Hắn đã không còn biết mình là ai nữa rồi. Trận chiến này, hắn đã thua quá thảm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.