Y học cổ truyền coi trọng nhất là việc kế thừa, học trộm y thuật là điều tối kỵ. Tôn Vân Hoa này cứ vậy mà chụp mũ, rõ ràng đây là âm mưu!
Phần đông sắc mặt học trò của Dương Vương Cốc khẽ thay đổi, bọn họ lúc này hiển nhiên hiểu được Tôn Vân Hoa muốn làm gì, việc học trộm y thuật chỉ là mượn cớ, cái ông ta muốn là châm thứ tư của Thái Ất thần châm từ Đường Tuấn. Bọn họ nhìn Tôn Vân Hoa, trong lòng vô cùng suy nghĩ, nhưng không ai chủ động lên tiếng.
Ngay cả một trận đấu cũng thua thì thôi đi! Đằng này còn muốn âm mưu dùng thủ đoạn ép hỏi y thuật!
Đây là Dược Vương Cốc mà bọn họ hết sức tự hào trong mấy ngàn năm qua sao?
"Người bình thường thì không có tội, nhưng vì trong người mang theo ngọc mà thành có tội!" Hà Đan Thông thay cháu gái Hà Lung Linh lên tiếng, thấp giọng nói.
"Ha ha." Ngài Tô cười lạnh.
"Vâng, cốc chủ!" Nhị cung phụng Từ Phong tiến lên trước một bước, nhìn chằm chằm vào Đường Tuấn: "Dám học trộm y thuật của Dược Vương Cốc, may là cốc chủ khoan dung, tha cho cậu một mạng. Nếu bây giờ cậu quỳ xuống, tôi có thể giảm bớt sự đau đớn cho cậu."
Đường Tuấn nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Tôn Vân Hoa và Từ Phong, cười khẩy nói: "Không thể tưởng tượng được Dược Vương Cốc không biết xấu hổ tới mức độ này!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345346/chuong-586.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.