Chương trước
Chương sau
"Đúng vậy. Rõ ràng là cốc chủ chữa bệnh cho cô ấy trước, dựa vào cái gì mà nói đây là công lao của cậu?" Một số ít học trò của Dược Vương Cốc lên tiếng phụ hoa nói theo.



Nghe thấy những lời mặn lời nhạt ấy, Đường Tuấn cũng cười nhạo một tiếng, quay đầu nhìn thấy Tôn Vân Hoa, thản nhiên nói: "Tôn cốc chủ, thấy sao nào?"



Ánh mắt Tôn Vân Hoa gắt gao nhìn chằm chằm Đường Tuấn, bàn tay nắm tay rồi lại nới lỏng, cắn răng nói: "Cậu học trộm Thái Ất thần châm ở đâu?"





Tiếng nói vừa dứt, tất cả đều rơi vào tĩnh mịch.



Ngay cả Tôn Vân Hoa cũng thừa nhận Đường Tuấn sử dụng Thái Ất thần châm, vậy thì bọn họ còn nói gì được nữa.







Ngài Tô nắm chặt tay thành đấm, ánh mắt ngập tràn sự không cam lòng: "Cậu thắng thật rồi!"



"Học trộm?" Đường Tuấn lắc đầu, cười khẩy nói: "Thái Ất thần châm cũng không phải thuộc sở hữu của Dược Vương Cốc, sao lại nói rằng tôi học trộm được."



Ở nhà họ Vương, anh lần đầu chứng kiến Tôn Khanh sử dụng Thái Ất thần châm. Tôn Khanh làm chỉ có hình thức chứ không có thần hồn, lúc ấy Đường Tuấn chỉ tiếp xúc được thôi. Lần thứ hai, Tôn Vân Hoa sử dụng Thái Ất thần châm, tinh thần của Đường Tuấn đã đắm chìm vào, có thể so sánh với cao thủ của cảnh giới Thần Hải. Thủ pháp và cách thức vận khí của Thái Ất thần châm mà Tôn Linh Lan sử dụng, dưới tinh thần lực mạnh mẽ của ông ta, bắt đầu phân tích từng chút một. Hơn nữa bản thân anh cũng có tu vi trong y đạo đạt đến thành tựu cực cao, bản thân là người nhà họ Đường, Quỷ y, sở trường ba đời nhà họ Vương, hai người phối hợp, đối với anh, Thái Ất thần châm không còn là bí mật nữa!



Sắc mặt Tôn Vân Hoa khó coi, nhưng không thể không thừa nhận. Thái Ất thần châm quả thực không phải là vật tư hữu của Dược Vương Cốc, chính xác thì Đường Tuấn hoàn toàn không hề học trộm. Nhưng ông ta chẳng cách nào nghĩ thông suốt được việc Đường Tuấn chỉ nhìn thấy Thái Ất thần châm hai lần, lại thi triển được châm thứ tư hoàn hảo hơn ông ta.



"Châm thứ tư cuối cùng là như thế nào? Nói cho tôi biết!" Hơn cả thắng thua, Tôn Vân Hoa quan tâm hơn đến cách Đường Tuấn thi triển châm thứ tư của Thái Ất thần châm.



Đến cuối cùng ông ta vẫn muốn dùng sức lực cả đời để nghiên cứu được Thái Ất thần châm, nhưng nghiên cứu hai mươi năm qua lại phát hiện bản thân đi chệch hướng rồi. Nếu Dược Vương Cốc có thể đạt được châm thứ tư, vậy thì tên tuổi uy danh sẽ thăng thêm một bậc, vượt qua Phái Thần Châm.



Đường Tuấn lắc đầu, nói: "Nếu ông hỏi với lời lẽ tốt đẹp, tôi nói cho ông cũng không sao. Nhưng kiểu thái độ này của ông, Thái Ất thần châm mà giao cho ông thì càng nhiều người gặp hoạ."







Tôn Vân Hoa ngẩn người, con ngươi đầy sát ý, giống y như bản chất.







Thái Ất thần châm được xem là châm pháp lợi hại nhất của Dược Vương Cốc, là át chủ bài sau cùng, ông ta tuyệt đối không cho phép người nào khác nắm giữ thuật châm cứu này.







Đường Tuấn hôm nay nhất định phải nói ra, không nói cũng phải nói.







"Từ cung phụng, Đường Tuấn học trộm thuật châm cứu của Dược Vương Cốc, chịu tội như thế nào?" Tôn Vân Hoa đột nhiên hỏi.







m thanh của Từ Phong lạnh lẽo: "Giết!"







Tôn Vân Hoa gật đầu, nói: "Nể việc cậu ta là người cung nghề y học cổ truyền, tha cho cậu ta một cái mạng, đưa cậu ta giam cầm trong cốc hai mươi năm để cảnh cáo."







Ngữ khí của ông ta cực kỳ giống đế vương ra lệnh trong thời cổ đại, kiên quyết đổ tội cho Đường Tuấn cả gan học trộm y thuật, rồi để cho Từ Phong đứng ra, ra tay ngay tại chỗ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.