"Cậu nhóc này điên rồi sao? Dám nói ra những lời xem thường người khác như vậy, nghi ngờ Thái Ất thần châm của cốc chủ."
"Chắc chắn là điên rồi. Anh không nghe thấy sao? Cậu ta thừa nhận chưa từng học về Thái Ất thần châm, cũng chỉ nhìn thấy được hai lần. Dựa vào chút hiểu biết ấy mà dám mở miệng nói lời ngông cuồng, chắc chắn là điên rồi."
"Tôi còn cho rằng y thuật của anh ta rất tuyệt. Bây giờ xem ra cũng chỉ có vậy mà thôi. Chắc là tự thấy rằng không đọ nổi với y thuật của cốc chủ, nên lấy cái cớ hoang đường này để né tránh."
Nhất thời, trong nhà chính hành y, những lời trách móc và khinh thường Đường Tuấn lần lượt vang lên, thậm chí còn có người cho rằng anh đang mượn cớ. Nếu không sao có thể nói ra những lời hoang đường như thế được.
"Nói!" Sự phẫn nộ của Tôn Vân Hoa đã không còn chút che giấu nào, ép hỏi trực tiếp.
Đường Tuấn nhìn quanh một vòng, trong giọng nói có chút lờ mờ sự châm chọc, cao giọng hỏi: "Thái Ất thần châm chính là châm pháp đã thất truyền mấy trăm năm, thế tôi xin hỏi, trong Dược Vương Cốc đã giữ lại được mấy cây châm?"
Tôn Vân Hoa ngẩn ra, chuyện về Thái Ất thần châm chính là cơ mật của Dược Vương Cốc, nhưng lúc này đây ông ta cũng đành phải nói ra: "Dược Vương Cốc bọn tôi chỉ lưu giữ ba cây châm đầu tiên. Châm thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345342/chuong-582.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.