“Ông nghĩ mà xem, chúng tôi đã bị một đám cường giả của Đại Hạ vây lại, cố lắm mới có thể chạy thoát được, thì đó chính là chút may mắn trong vô vàn điều không may rồi.”
“Mặc dù chúng tôi trốn thoát được nhưng lại bị thương nặng. Với tình huống như vậy thì không thể nào mà phá được bức tường đó, để tấn công bí cảnh Côn Luân được”
“Trên thực tế, nếu chúng ta đang khỏe mạnh mà đi phá bức tường bí cảnh, thì đó lại là một chuyện rất dễ dàng”
Ảnh Chủ Lão Tổ hiểu ra: “Thì ra là vậy. Hừ, tôi đã nói, làm sao mà đồ đệ của Ảnh Chủ Lão Tổ lại yếu như vậy được”
Diệp Hiên Tân lau đi mồ hôi lạnh trên trán, trái tim đang treo lơ lửng cũng đã buông xuống rồi.
May mà mình thông minh, tùy tiện bịa một lời nói dối để lấy lại chút mặt mũi cho âm phủ, nếu không thì Ảnh Chủ Lão Tổ thực sự có thể giết chết mình rồi!
Côn Luân Vệ lại không tin: “Mấy lời nói dóc này chỉ đi lừa được trẻ con ba tuổi thôi, thực lực không được thì chính là không được, còn phải kiếm cớ làm gì”
Diệp Hiên Tân vội vàng nói: “Ảnh Chủ Lão Tổ, bố nuôi tôi, Thiên Ma Vương bị cường giả Đại Hạ làm bị thương trước, lại bị bức tường của bí cảnh của Côn Luân làm cho bị thương tiếp, lúc đó thì Thần Soái mới có cơ hội chém giết bố nuôi tôi”
“Nghiêm khắc mà nói thì anh ta cũng là kẻ thù của bố nuôi tôi. Xin Ảnh Chủ Lão Tổ báo thù cho bố nuôi tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1090274/chuong-2475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.