Ông ta cũng vươn người nhảy một cái, đưa Diệp Hiên Tân lên mái nhà. Tốc độ của Ảnh Chủ Lão Tổ vô cùng nhanh, còn nhanh hơn cả tốc độ của âm thanh, cho nên dân chúng không thể nhìn thấy hình bóng ông ta bay lên trời. Nếu không thì cảnh tượng này sẽ làm chấn động toàn thế giới mất. Họ vừa đặt chân xuống mái nhà, lập tức nhìn thấy Côn Luân Vệ. Ảnh Chủ Lão Tổ lạnh lùng nói: “Cho dù mày là ai đi nữa, thì Vận Quốc này là của tao, ai dám tranh thì người đó phải chết, tốt nhất là mày ngoan ngoãn mà rút lui đi!” Côn Luân Vệ cũng cười mỉa mai một tiếng: “Thật không dám giấu diếm, lời mày nói cũng chính là lời tao đang định nói” “Muốn cướp Vận Quốc của tao thì mày phải trả giá bằng cả tính mạng!” Ảnh Chủ Lão Tổ: “Ha ha, tính mạng? Hai trăm năm trước ông đây đã là người chết rồi, sớm đã mất mạng rồi. Mày lấy cái này để đe dọa tào sao? Ngu ngốc!” Ồ? “Bọn mày không phải là đàn em của bại tướng thì là cái gì nữa?” Diệp Hiên Tân kinh ngạc: “Ông là người của Dòng dõi Côn Luân sao?” Côn Luân Vệ gật đầu: “Đúng vậy” Diệp Hiên Tân tò mò mà quan sát Côn Luân Vệ một lượt. Trong mắt của người thường, Phòng tuyết Côn Luân là một thứ khó lường, thậm chí còn huyền bí hơn cả âm phủ. Đây cũng là lần đầu Diệp Hiên Tân nhìn thấy người của Dòng dõi Côn Luân đấy. Giờ xem ra thì họ cũng không có gì khác biệt lắm với người bình thường. Mà
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]