Cậu ta gần như khiến Hoàng Quốc Ấn sợ hãi chỉ bằng một câu.
Đùa cái gì vậy chứ, Lưu Huệ không lộn xộn, Thủ trưởng phải để lại mặt mũi… Quyền thế của đối phương đúng là khó có thể tưởng tượng được.
Trước mặt Lưu Huệ mình còn phải ngoan ngoãn như một đứa cháu, làm sao dám khiêu khích một người mà ngay cả Lưu Huệ còn không dám chứ?
Hoàng Quốc Ấn nhanh chóng nói: “Cậu Lưu, cậu… Chắc chắn cậu đang nói đùa với tôi đúng không, tôi… Gần đây tôi không có khiêu khích ai cả.”
“À đúng rồi, người mà cậu đang nói đến là ai vậy?”
Lưu Huệ nói: “Còn có thể là ai chứ, đương nhiên chỉ có thể là Thần Soái rồi. Người ta không phải trực tiếp bị ông khiêu khích đầu, mà là cấp dưới của ông khiêu khích, nhưng nếu thật sự đắc tội, thì ông cũng bị tính là đắc tội.”
Thần Soái!
Bộ não của Hoàng Quốc Ấn như muốn nổ tung, bắt đầu ù ù.
Cấp dưới của ông, lại dám khiêu khích Thần Soái sao.
Thắng quái nào không có mắt nhìn vậy? Chán sống rồi sao.
Có chút chết thì cũng đừng làm liên lụy đến ông đây chứ. Ngay lúc này, tâm trạng của Hoàng Quốc Ấn lập tức suy sụp.
Giọng nói của Hoàng Quốc Ấn trở nên run rẩy, thậm chí như đang khóc.
“Cậu Lưu, làm ơn cho tôi biết rất cuộc ai đã khiêu khích Thần Soái. Tôi… Tôi nhất định sẽ xử lý người đó, đòi lại công bằng cho Thần Soái.”
Lưu Huệ nói: “Cấp dưới của ông có một người tên Lưu Tiến Uy đúng không, chính là ông ta đấy.”
“Tôi khuyên ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089907/chuong-2108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.