Ông ta thế mà lại đòi trị tội Thần Soái cơ đấy!
Trời ơi, lần này dù ông ta có mười cái đầu cũng không đủ để chém nữa.
Xong đời, tiêu tùng, hết thật rồi, kỳ này thật sự là toang rồi.
Lúc này đây trong đầu Lưu Tiến Uy bỗng nhoáng lên một ý tưởng: “Đập đầu tự tử ngay lập tức!”
Đắc tội với Thần Soái, thôi thì đập đầu chết luôn cho lành.
Quá trời quá đất luôn rồi.
Giọng của Hoàng Quốc Ấn lại vang lên lần nữa: “Họ Lưu, dỏng cái tại lên mà nghe cho rõ lời tôi nói.”
“Bất kể là trả giá cao bao nhiêu, anh lập tức dập đầu tạ tội với Thần Soái, dập tới mức đổ máu thì cũng phải xin Thần Soái tha thứ cho bằng được.”
“Nếu như bởi vì anh mà ông đây bị liên lụy, thì đừng nói là tôi tiễn mỗi anh về gặp tổ tiên, mà ngay cả người nhà anh cũng đừng hòng sống yên ổn!”
Rụp!
Điện thoại bị ngắt kết nối.
Lưu Tiến Uy ngồi thừ tại chỗ, hoàn toàn phát điên.
Làm sao?
Làm thế nào bây giờ?
Mình ở đây sỉ nhục Thần Soái đến bực này, Thần Soái kiểu gì chắc cũng lấy mạng mình mất.
Thôi xong, toang thật rồi. Bây giờ ông ta chỉ còn đúng một con đường để đi thôi, đó là lấy cái chết để tạ tội.
Dù cho phải tự lấy đi tính mạng mình, ông ta cũng phải đảm bảo người nhà ông ta được an toàn.
Ông ta mất hồn mất vía bước xuống xe.
Vừa mới đặt chân xuống đất thì đội trưởng đội cứu hỏa đã lập tức vọt đến cạnh ông ta: “Chú à, chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089908/chuong-2109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.