Diệp Huyền Tần nói: “Đánh cược.”
Cái gì?
Tổng Thanh Nhàn cảm thấy bản thân đang nghe nhầm.
Cô ta hỏi lại thêm lần nữa. Sau khi xác nhận đúng thì thở dài thất vọng nói: “Anh Diệp, anh nên dừng lại đi. Chẳng lẽ anh không biết mười lần cược chín lần thua rồi sao?” “Tiền ở trong tay của tôi là tiền để cứu Phương Như Nhỡ đâu anh thua thì Phương Như phải làm sao?”
Diệp Huyền Tần trấn an cô ta: “Cô cứ yên tâm! Tôi chắc chắn sẽ không thua đâu” “Lần này, tôi có thể kiếm được ít nhất là mấy trăm triệu. Đến khi kiếm được tiền thì tôi sẽ đưa tất cả cho cô. “Hơn nữa, chân của Phương Như đã được tôi chữa khỏi rồi. Cô không cần phải lo lắng tới chuyện này.”
Sau khi dứt lời, Diệp Huyền Tần thẳng thừng cúp điện thoại. Anh không cho Tổng Thanh Nhàn có cơ hội nói tiếp.
Một lúc sau, Tống Thanh Nhàn chuyển một trăm bảy mươi lăm triệu đồng cho Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần đi tới bàn, anh đặt cược hết một trăm bảy mươi triệu đồng vào cửa của mình.
Vừa nghe thấy có người đặt cửa Diệp Huyền Tần thì có không ít ánh mắt nhìn chăm chú vào anh như đang nhìn một quái vật.
Người phụ trách cười hỏi: “Xin hỏi là anh có oán hận gì với tiền sao?”
Diệp Huyền Tần lắc đầu nói: “Không phải
Người phụ trách tiếp tục nói: “Nếu như không có oán hận gì thì tại sao anh lại muốn đặt một trăm bảy mươi lăm triệu đồng vậy?” “Anh đặt cược cửa của Diệp Huyền Tần thì thà đi làm từ thiện còn hơn. .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089716/chuong-1917.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.