Bất Chỉ nhìn thấy Thần Soái thì ánh mắt lại ánh lên niềm hi vọng.
“Thần Soái, xin anh hãy cứu lấy con của tôi.”
“Con của tôi không biết tại sao lại bị thương nghiêm trọng như thế.”
Diệp Huyền Tần nhìn thấy người bị thương là Bát Ca của Bất Chí mới hết thót tim.
Nhưng anh biết Bát Ca rất quan trọng với Bất Chí.
Anh nói: “Tôi không hiểu y thuật thú y nhưng có thể dùng Thiên La Thập Tam Châm duy trì tính mạng cho nó.”
“Độc Lang, lập tức sắp xếp thú y giỏi nhất đến trị thương cho Tiểu Bát Độc Lang: “Rõ.”
Độc Lang đi liên hệ với thú y, còn Diệp Huyền Tần thì thi triển Tục Mệnh Châm của Thiên La Thập Tam Châm, duy trì tính mạng cho Tiểu Bát trong vòng tám tiếng đồng hồ. Diệp Huyền Tân hỏi: “Bất Chí, là ai đã làm Tiểu Bất bị trọng thương?”
Bất Chí lắc đầu và nói: “Tôi cũng không rõ.
“Thường ngày Tiểu Bát được nuôi thả bên ngoài, hôm nay nó bay xa tôi, tôi cũng không để ý “Kết quả bây giờ trở về thì lại thành ra bộ dạng thế này.”
Lúc này, Diệp Niệm Quân mới dè dặt nói: “Bố, lúc nãy Tiểu Bát đã ngậm theo thứ này về”
“Con có thể cảm nhận được dường như có một luồng khí đặc biệt toát ra từ món đồ nhỏ này. Trong lòng bàn tay của cô bé có một viên trong suốt.
Há?
Đây là thứ gì?
Thứ mà nó tỏa ra là… Linh khí. Diệp Huyền Tần vội vã cầm món đồ nhỏ trên tay của Diệp Niệm Quân lên.
Đúng thật là như thế, viên trong suốt đó đang tỏa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1089396/chuong-1597.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.