Càng về gần quê hương, lòng của Diệp Huyền Tần càng thấp thỏm không yên. Ở trên máy bay, anh chỉ xử lý vết thương đơn giản một chút. Cơ bản lệnh của thủ trưởng là muốn đưa Diệp Huyền Tần vào bệnh viện chữa thương trước đã. Nhưng, Diệp Huyền Tân lại không muốn đi bệnh viện, mà anh muốn về nhà trước.
Anh không đợi được một phút một giây nào nữa rồi.
Anh nhận được tin tức phản hồi của thuộc hạ ở căn cứ, bây giờ, Từ Lam Khiết đã dọn đến sống ở nhà họ Thiên rồi, anh cũng không biết Từ Lam Khiết có sống quen ở nhà họ Thiên không, anh không biết mấy người không cómắt ở nhà họ Thiên kia, có nhằm vào Từ Lam khiết không nữa.
Xe chạy không bao lâu, Diệp Huyền Tần lập tức tới được nhà họ Thiên rồi.
Ở nhà họ Thiên, bây giờ còn quạnh quẽ hơn so với trước không ít. Cho dù giữa ban ngày, nhưng anh cũng không gặp một người dòng chính tông của nhà họ Thiên nào cả.
Diệp Huyền Tần đi thẳng đến chỗ Từ Lam khiết đang ở, lúc đi qua phòng bếp, anh nhiên nghe thấy một trận tiếng khóc nức nở, tiếng khóc này làm thu hút lực chú ý của Diệp Huyền Tần.
Anh theo tiếng khóc nhìn lại, mới phát hiện, có một cô bé tầm hai ba tuổi, ngồi xổm ở cửa phòng bếp mà rửa chén. Bộ dáng của cô bé tuấn tú lại khả ái, một đôi mắt bồ đào óng ánh, phóng ra tia linh động, chỉ cần người liếc nhìn thoảng qua, cũng làm cho lòng người tan chảy.
Nhưng bây giờ, lòng của Diệp Huyền Tần sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088997/chuong-1198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.