Từ Lam Khiết càng khổ sở hơn bọn họ nhiều. Cô đã tưởng tượng nhiều lần, Nếu Diệp Huyền Tần có thể nhìn thấy đứa bé xinh đẹp khỏe mạnh như vậy, lại còn rất giống anh, chắc chắn anh sẽ vui đến mức nhảy dựng lên.
Đáng tiếc, những điều này chỉ có thể xảy ra trong giấc mơ.
Lý Khả Diệu miễn cưỡng cười vui: “Lam Khiết, con đặt cho đứa bé cái tên đi.”
Từ Lam Khiết suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy đặt là Diệp Niệm Quân đi.
Một cái tên có ý nghĩa sâu xa. Đứa trẻ theo họ của Diệp Huyền Tần, họ Diệp.Niệm Quân, Niệm Quân, niệm, đúng là Diệp Huyền Tan. Từ khiết Lam vẫn chưa thể buông bỏ được Diệp Huyền Trân.
Hai năm sau.
Biên giới Đông Nam.
Xác chết khắp nơi, máu chảy thành sông. Khỏi báo động cuồn cuộn bay thẳng về phía chân trời mang theo mùi nồng nặc của xác chết. Trong đống xác có hai bóng người cao ngất như núi, đứng đối diện với nước đối địch. Ảnh chiều tà chiếu lên vết máu trên người bọn họ làm cả hai trông giống như những huyết nhân.
Bọn họ một người cầm cờ còn một người khiêng quan tài.
Mặc dù người bị thương nặng đến mức lung lay sắp đổ nhưng cả hai vẫn kiên trì cần răngchịu đựng.
Chờ đến lúc viện quân đến và có thể bảo vệ đường biên giới lần nữa thì hai người mới chịu thở ra. Họ ngồi phịch trên đất, thở hổn hển như trâu.
Người cầm cờ là chiến thân Côn Luân. Quốc kỳ không ngã thì Đại Hạ bất bại.
Người khiêng quan tài là Diệp Huyền Trân đẹp trai, tài giỏi. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088996/chuong-1197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.