Tham Lang: “Có cần em dùng pháo san bằng Mộc Thượng không?”
Diệp Huyền Tân: “Không cần. Lặng lẽ vào làng, không cần bắn súng.”
Tham Lang: “…”
Chỉ huy Diệp bây giờ càng ngày càng có tác phong gần với dân thường.
Họ nhanh chóng đến nghĩa trang nơi Mộ Quân Thiếu bị chôn sống.
Người canh giữ “mộ của người sống” là Độc Lang hiện đang nằm trên ván quan tài và ngáy †o.
Diệp Huyền Tân đá hòn đá dưới chân mình trúng đầu của Độc Lang Độc Lang nhảy dựng lên như con cá chép, anh ta giữ chặt tấm ván quan tài vung loạn xung quanh: “Mẹ kiếp, tao chờ mày lâu lắm rồi, ông tay ngứa tay ngứa chân lắm rồi.
Tham Lang thấy vậy chỉ có thể thở dài: “Cuông ma chiến đấu đến chết vẫn không đổi”
Khi Độc Lang nhận ra Diệp Huyền Tân thì lập tức xấu hổ, mỉm cười: “Anh à, cuối cùng anh cũng đến ăn chết đây.”
“Đã ba ngày không có ai tới đánh nhau với em.”
Diệp Huyền Tân: “Ừ. Sắp tới sẽ có người tới bắt cóc chúng ta, nhớ kỹ là đừng cố gắng kháng cực, cứ để bọn họ trói lại.”
Độc Lang: “Em không muốn, tại sao chứ, em không phục.”
Diệp Huyền Tân: “Không phải cậu muốn đánh nhau sao? Chúng ta hãy đến hang ổ ở núi Mộc Thượng trước rồi mới đánh cũng chưa muộn.”
Độc Lang: “Sơn phỉ trên núi Mộc Thượng? Ha ha, đồng ý”
Cả ba ngồi trên mặt đất, Tham Lang lấy rượu ra để giết thời gian.
Cách đó không xa có mấy chục bóng đen đang lặng lẽ tiến lại đây.
Đúng là đám sơn phỉ trên núi Mộc Thượng.
Dẫn đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088665/chuong-866.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.