Từ Lam Khiết và Dương Mai liếc nhau một cái, như đang suy nghĩ cái gì.
Đúng là hôm nay bọn họ đã giúp một ông già.
Ông già kia lớn tuổi, khi bước đi sang đường sẽ chậm nên lúc sang đường bị còi xe thúc dục.
Vào lúc vội vàng, suýt nữa ông già đã bị ngã sấp xuống đường Lúc quan trọng nhất, Từ Lam Khiết đã đỡ ông già lên, sau đó nhờ các nhiếp ảnh gia cõng ông già sang đường Bây giờ xem ra, tám chín phần ông già kia chính là ông nội của Thi Tô Mạnh rồi.
Sau khi nghĩ thông chuyện này, Từ Lam Khiết mừng rỡ như điên nói: “Cám ơn, cám ơn anh”
“Tôi biết người tốt thì sẽ được báo đá “Anh Thi, nếu anh không ngại thì bây giờ chúng tôi xin phép đi vào quay chụp”
“Anh yên tâm, chúng tôi sẽ làm nhanh thôi”
Thi Tô Mạnh nói: “Không sao, để tôi tự dẫn đường cho các cô vào.”
Trên đường đi, Từ Lam Khiết gọi một cuộc điện thoại cho Diệp Huyền Tân.
Từ Lam Khiết nói: “Huyền Tần, chuyện của bọn em đã được giải quyết xong rồi, anh không cần quan tâm nữa đâu.”
Diệp Huyền Tần nói: “Ừ, anh biết rồi, anh đã tự đi đến chào hỏi ông chủ của bọn họ.”
Từ Lam Khiết: “Ha ha, anh tự dát vàng nên mặt mình à? Chuyện này có liên quan gì đến anh đâu”
“Lần này là do em giúp đỡ ông nội của ông chủ, mà ông nội của ông chủ muốn trả ơn nên mới giúp đỡ chúng em thôi.”
Khóe miệng Diệp Huyền Tân co Có khi nói ra em không tin chứ miệng nói ra mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088663/chuong-864.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.