Sau khi các bác sĩ rời đi thì có một người y tá nhìn Từ Lam Khiết thần bí nói: “Từ tiểu thư, người anh hùng vô danh kia cứu cô trông thật đẹp trai.”
Từ Lam Khiết cười khẽ, cho dù người kia có đẹp trai thì cũng làm được gì chứ? Cái người đầu gỗ ở nhà cô kia đã hoàn toàn chiếm trọn được trái tim cô rồi, không ai có thể bước vào trái tim của cô nữa.
Nhưng mà Từ Lam Khiết vẫn tò mò hỏi: “Thế à, vậy cô có chụp được anh của đối phương không?”
Nữ y ta nói: “Đương nhiên là tôi chụp được rồi” Sau đó lại nói với vẻ mặt tiếc nuối:”
Thật không may mà, tôi chỉ chụp được bóng lưng của anh ấy thôi.”
Người anh hùng vô danh kia không muốn bại lộ thân phận, cô chỉ để lộ bóng lưng của anh ra chắc không có việc gì chứ.
Từ Lam Khiết hiếu kỳ nói: “Ồ, đâu cho tôi xem với. Biết đâu đây lại là người quen của tôi thì sao.”
“Phần ân huệ này tôi còn phải trả lại cho người ta.”
Người y tá thật cẩn thận giơ ảnh ra cho Từ Lam Khiết nhìn.
Nhìn bức ảnh trong điện thoại, Từ Lam Khiết có hơi ngạc nhiên. Cái bóng lưng này, cô nhìn rất quen.Bất kể là quần áo hay khí chất trên người đều giống hệt bóng lưng người đau khổ trước ngôi mộ hôm nay cô nhìn thấy.
Người anh hùng vô danh này chẳng phải bóng lưng cô đơn của người đứng trước ngôi mộ kia sao? Thật sự là quá trùng hợp rồi.
Từ Lam Khiết điều chỉnh lại cảm xúc trên mặt một chút rồi cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088616/chuong-817.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.