Bà ta đã mất chồng từ lâu, chỉ còn đứa con trai này có thể nương tựa vào nhau.
Nếu như đến đứa con trai duy nhất cũng chết rồi thì làm sao bà ta có thể sống tiếp được nửa phần đời còn lại đây.
Bà ta vội vã xông lên phía trước: “Dừng tay, dừng tay lại cho tôi!”
Diệp Huyền Tân đá một cái, một viên đá bắn mạnh ra, giống như một viên đạn, bản trúng vào đầu gối của lão phu nhân!
Răng rắc!
Đầu gối của lão phu nhân bị vỡ, khụy xuống đất, đau đớn đến tột cùng hét lên vô cùng thảm thiết.
Lúc này, Mộ Quân Thiếu đã bị chôn được một nửa, chỉ còn lại phần đầu vẫn nhô ra ngoài Anh ta hoảng sợ gào thét: “Diệp Huyền Tân, hãy tha cho tôi một mạng, tôi không thể chết được.”
“Tôi còn phải khiêng quan tài, chuyển mộ cho anh em của anh, cầu xin anh, hãy cho tôi được khiêng quan tài cho anh em của anh”
Mọi người đều bật cười, Diệp Huyền Tân lại dồn ép Mộ Quân Thiếu phải khổ sở cầu xin được khiêng quan tài cho lính đào ngũ.
Diệp Huyền Tân trầm ngâm: “Mày chết rồi thì chỉ còn lại ba người, có vẻ như thực sự.
không thể khiêng nổi quan tài lên”
Độc Lang cười khổ: “Anh, anh đang nghĩ gì vậy. Hai chân của tên này đã bị tàn phế rồi, cho dù có sống được thì cũng chẳng thể khiêng được quan tài.”
Diệp Huyền Tân: “Nói có lý. Chôn!”
Độc Lang không đếm xỉa đến sự van xin khổ sở của Mộ Quân Thiếu, tiếp tục chôn.
Mộ Quân Thiếu dần dần bị cát vàng bao phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088615/chuong-816.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.