Cô bất động, nét mặt bình thản, chỉ có tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, như muốn nhắc nhở mọi người đến cứu chủ nhân của nó.
Lúc này trái tim của Diệp Huyền Tân như bị dao cắt.
Anh không dám tưởng tượng, nếu như Từ Lam Khiết chết thật thì anh sẽ đau lòng mà chết ngay tại chỗ mất.
Tay anh run rẩy kiểm tra hơi thở của Từ Lam Khiết.
Vẫn ổn, hơi thở cũng coi như là ổn định, nhịp tim cũng bình thường, chắc là bị ngất do có người chuốc thuốc mê, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng tại sao Từ Lam Khiết lại bị nhốt trong quan tài rồi được khiêng đến chỗ này?
Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt như muốn bắn ra lửa: “Nói cho tôi biết, ai đã khiêng chiếc quan tài này tới đây?”
Tất cả mọi người đều im lặng, Mộ Quân Thiếu cũng không dám thừa nhận.
Dựa vào nét mặt của Diệp Huyền Tân, anh ta đoán rằng có thể Diệp Huyền Tân quen cô gái năm trong quan tài, hơn nữa còn là mối quan hệ thân thiết.
Bây giờ anh ta thừa nhận thì không phải là giơ cổ lên cho người ta chém sao?
Diệp Huyền Tân giễu cợt: “Được lắm, không có ai thừa nhận, đúng không. Để ông mày tìm ra được thì cứ ngoan ngoãn chờ chết đi”
Anh thuận tay bắt một người khiêng quan tài bên cạnh: “Nói đi, là ai sai các người khiêng chiếc quan tài này đến đây?”
“Tôi… Tôi không biết” Làm sao người khiêng quan tài dám nói ra sự thật, anh ta sợ hãi đến mức nét mặt trở nên trắng bệch.
Răng rắc!
Ngón tay Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088614/chuong-815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.