Diệp Huyền Tần vội vàng nói: “Hạ Mộng, đừng để ý lời nói của anh ta, chỉ cần nghe như gió thoảng qua tai thôi.”
“Diệp Huyền Tần tôi không thẹn với lương tâm.”
Lưu Béo mắng: “Tôi nhổ vào, mặt mũi của anh đâu? Ai cho anh mặt mũi mà nói là không thẹn với lương tâm.”
“Được rồi, tạm thời không đề cập đến vấn đề này nữa. Tiếp theo, chúng ta hãy tập trung vào chuyện bác gái bị người ta hãm hại.”
Lý Xuân Hồng trở nên kích động: “An Hiển, lời nói của cháu là có ý gì? Cháu có thể chứng minh bác bị oan sao?”
Lưu Béo gật đầu: “Đương nhiên, đây cũng là mục đích chính cháu gọi điện thoại cho bác hôm nay.”
Lý Hồng Anh tỏ vẻ biết ơn: “An Hiển, cảm ơn cháu, cháu đã giúp đỡ bác rất nhiều.”
Lưu Béo ngoắc ngoắc ngón tay nói: “Đi ra.”
Ngay sau đó, Hoàng Chính từ trong xe của Lưu Béo bước xuống.
Nhìn thấy người kia, Lý Hồng Anh lập tức tức giận xông lên túm lấy cổ áo Hoàng Chính: “Đồ khốn kiếp, là cậu, là cậu!”
“An Hiển, chính cậu ta đã hãm hại bác, cháu phải đưa cậu ta đến Cục Cảnh sát.”
Lưu Béo vội vàng nói: “Bác gái, bác đừng xúc động quá, cháu đã hoàn toàn khống chế cậu ta, bác cứ buông cậu ta ra, cậu ta sẽ không chạy đâu.”
Lý Hồng Anh nói với Lưu Béo đầy vẻ xúc động: “An Hiển, cảm ơn cháu rất nhiều. Nếu không có cháu thì bác không thể nuốt trôi được cục tức này.”
Lưu Béo: “Đều là người nhà sao lại phải khách sáo như vậy.”
“Hoàng Chính, hiện tại tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088197/chuong-398.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.