“Khả Diệu, trước đây là do chúng tôi không làm rõ tình hình, nói chuyện quá đáng, bà đừng chấp nhặt với chúng tôi.”
“Thật không nghĩ tới, con trai Trần Uyên từ đầu đến cuối lại là loại người như vậy, cậu ta xách giày cho Huyền Tần cũng không xứng.”
“Cùng người như thế sống cùng một tiểu khu đúng là sỉ nhục mà.”
Lý Khả Diệu chẳng muốn cùng mấy nhà hàng xóm chấp nhặt, phụ diễn vài câu rồi bảo Diệp Huyền Tần lái xe rời đi.
Ở trên đường, Từ Huy Hoàng bỗng nhiên thở dài: “Huyền Tần, trước ông nội và bác cả con đối với chúng ta như vậy nhưng bố vẫn để cho con giúp bọn họ, con có cảm thấy bố yếu đuối, lòng dạ đàn bà không?”
Tuy rằng trong lòng Diệp Huyền Tần nghĩ như vậy nhưng có điều lại không dám nói ra, chỉ là an ủi: “Bố, bố nghĩ nhiều rồi.”
“Bọn họ đã bị trừng phạt thích đáng, chúng ta không cần thiết phải đuổi tận giết tuyệt.”
Từ Huy Hoàng gật đầu: “Haizz, con có thể hiểu được là tốt rồi… bố làm như vậy cũng là vạn bất đắc dĩ mà thôi.”
“Nếu như bố không giúp bọn họ, ông nội con sẽ không để chúng ta về quê cúng tổ tiên, còn muốn dời mộ phần của bà nội con ra ngoài…”
“Bà nội của con khi còn sống đã đủ đáng thương, chết rồi cũng không thể lại để bà ấy phải bị dày vò như vậy nữa.”
Diệp Huyền Tần tò mò nói: “Bố, bà nội dù sao cũng là vợ của ông nội, tại sao ông ta lại nhẫn tâm đem bà nội ra khai đao?”
Từ Huy Hoàng thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088035/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.