Diệp Huyền Tần: “Cho tôi một lý do để giúp bà!”
Trần Uyên nói: “Con và Hạ Lan dù sao cũng đã nói chuyện năm năm, coi như không có tình yêu thì cũng có tình bạn.”
“Nếu không thì như vậy, dì thay Hạ Lan làm chủ, để cho nó gả cho con, ngày hôm nay liền gả.”
Diệp Huyền Tần vung vung tay: “Xin lỗi, tôi không bỏ ra nổi 1 tỷ tiền quà cưới.”
Sắc mặt Trần Uyên lúc xanh lúc trắng như một bảng màu,bà ta biết Diệp Huyền Tần là đang trào phúng chuyện năm đó.
Bà ta vội vàng đổi giọng: “Chỉ cần con đồng ý, chúng ta sẽ không cần tiền quà cưới nữa.”
“Nếu con thực sự không nỡ lòng bỏ Từ Lam Khiết thì Hạ Lan nhà tôi có thể làm tình nhân của con…”
Chát!
Không nghĩ tới Diệp Huyền Tần tại chỗ quăng cho Trần Uyên một cái tát: “Cút, bà đây là đang sỉ nhục tôi, bà như vậy sẽ chỉ làm tôi cảm thấy càng buồn nôn!”
“Bà hãy diệt ý niệm này đi, bất quá là tôi chỉ giúp bọn họ bắt được một con sâu làm rầu nồi canh nên bọn họ đưa tôi cờ thưởng, chỉ là đi một chút hình thức, tôi ở quân đội cũng không phân lượng gì, không giúp được bà!”
Trần Uyên che mặt lại, vành mắt đều đỏ!
Cái tên tội phạm đang bị cải tạo năm đó bị bà ta xem thường vậy mà lại đánh bà ta… sự thù hận trong lòng bà ta lên cao ngập trời, hận không thể ăn thịt Diệp Huyền Tần, uống hắn cạn máu anh!
Lúc này, tiếng gầm giận dữ truyền đến: “Trần Uyên đâu? Con mẹ nó Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-phong-van/1088034/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.