Chương trước
Chương sau
Thoáng chốc, Dương Thanh đã tỉnh táo lại từ sự khiếp sợ, trong tích tắc, Võ Xương bùng nổ ra thực lực kinh người, chắc chản điều này liên quan tới bí pháp kia.

Lúc này, Võ Xương đã có được sức chiến đấu cấp bậc Thiên Cảnh thất phẩm sơ kỳ.

Đương nhiên là phải có hạn chế thời gian, hơn nữa sau khi bí pháp hết tác dụng thì sẽ đem lại tác dụng phụ lớn hơn hiệu quả của nó.

“Ngô Hùng Bá, bây giờ tôi cho ông một cơ hội, dẫn theo toàn bộ thành Bạch Hổ quy phục tôi, nếu không, chết!”

Võ Xương đứng trong không trung, giọng nói như vọng xuống từ chín tầng trời, người như một vị thân trên cao.

Người trong phủ thành chủ đều ngẩng đầu nhìn lên bóng dáng mạnh mẽ kia, trên mặt tất cả là sự tuyệt vọng.

Ngô Hùng Bá siết chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn chằm chảm Võ Xương.

Nhưng ông ta là thành chủ của một thành, Võ Xương chỉ là tông chủ của Thiên Hải Tông, đối phương lại muốn ông ta dẫn cả thành thần phục mình à.

“Võ Xương, ông lớn lối quá đấy, muốn cả phủ thành chủ này quy phục ông à, điều này tuyệt đối không thể!”

Ngô Hùng Bá ngẩn ra một giây rồi bắt đầu toả ra chiến ý, khí thế ngang ngược bùng nổ từ cơ thể ông ta.

Tuy khí thế không bằng Võ Xương nhưng vì cả phủ thành chủ, ông ta sẽ không thoả hiệp.

Muốn ông ta cúi đầu trước Võ Xương, thà bảo ông ta chết còn hơn!

“Thành chủ!”

Ngô Hùng Bá nói xong câu kia thì mọi người trong phủ thành chủ sợ hãi.

Nên biết thực lực Ngô Hùng Bá không bằng Võ Xương, giờ từ chối quy phục, vậy là đã quyết định quyết chiến tới cùng với Võ Xương rồi.

Một khi Ngô Hùng Bá thua trận, phủ thành chủ cũng không thoát được kết cục phải thần phục trước Võ Xương.

Nghe thấy lời của Ngô Hùng Bá, Dương Thanh thở dài trong lòng, một khi Ngô Hùng Bá thật sự cúi đầu trước Võ

Xương, anh chắc chắn phải chết.

Hôm nay Ngô Hùng Bá từ chối, anh vẫn còn đường sống.

Ngô Hùng Bá đột nhiên lớn tiếng nói: “Cường giả trong phủ thành chủ nghe lệnh: Lập tức thông báo tuyên chiến với Thiên Hải Tông!”

“Rõ thưa thành chủ!” Cường giả trong phủ thành chủ đều lớn tiếng đáp.

“Hay, hay lắm! Ngô Hùng Bá, ông giỏi lắm! Dám tuyên chiến với Thiên Hải Tông chúng tôi sao, đã vậy thì tôi giết ông trước, chờ sau khi ông chết, tôi muốn xem thử ai còn dám đối đầu với Thiên Hải Tông chúng tôi?”

Võ Xương giận quá mà cười, tiếng cười như tiếng sấm, làm lỗ tai mọi người đau nhức.

Ngô Hùng Bá không màng đến đối phương mà nhìn sang Dương Thanh hỏi: “Dương Thanh, còn sức cùng tôi chiến thêm một trận không?”

Dương Thanh vừa mới bị thương nặng, tiêu hao rất nhiều, nhưng nếu chỉ với một mình Ngô Hùng Bá thì không phải đối thủ của Võ Xương.

Dương Thanh tất nhiên cũng hiểu điều này, Chiến Thần

Quyết không ngừng vận chuyển, giúp anh khôi phục với tốc độ nhanh nhất.

Anh gật đầu với Ngô Hùng Bá, cần răng nói: “Chiến!”

“Bùm!”

Giọng anh vừa dứt, một luồng khí thế bộc phát.

Tuy yếu hơn so với khi đánh với Lê Nguyên Thanh khi nấy nhưng vẫn đạt tới cấp độ Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh.

“Bạch Hổ Tam Trọng Thiên!” Ngô Hùng Bá hét lớn, kèm theo tiếng thét này là một ảo ảnh hổ trắng xuất hiện trên người ông ta, bao trùm toàn bộ cơ thể.

Ngô Hùng Bá hét lên, không hề do dự mà lao thẳng tới chỗ Võ Xương.

“Giết!"

Chân Dương Thanh cũng di chuyển, đồng thời phóng tới chỗ Võ Xương.

Võ Xương nhíu mày, nhìn sang Tiêu Thanh Vân bên phe. Thiên Hải Tông: “Tiêu Thanh Vân, giết thằng oắt kia cho tôi!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.