Chương trước
Chương sau
Một khi xảy ra tình huống này, ông ta còn muốn giúp đỡ Dương Thanh thì sẽ khiến Bạch Hổ Thành, thậm chỉ là bản thân ông ta gánh tai họa vô cùng lớn. 

Đương nhiên, tiềm lực mà Dương Thanh thể hiện là vô hạn, cho dù là ma tu thì tiền đồ trong tương lai cũng rất rộng mở, chỉ cần không chết thì tương lai rất có khả năng sẽ đứng đầu cả Cổ Võ Giới. 

Bây giờ là lúc khó khăn nhất của Dương Thanh, một khi ông ta ra tay giúp đỡ thì đồng nghĩa đã kết giao với cao thủ đứng đầu trong tương lai. 

Đương nhiên, tiền đề là Dương Thanh phải sống tiếp. 

Thoáng chốc, Ngô Hùng Bá thực sự rơi vào thế giằng co. 

“Dương Thanh, cậu tự tìm đến cái chết rồi!” 

Võ Xương tức giận trừng mắt, nhìn chằm chằm Dương Thanh, gương mặt hung ác nói. 

Dương Thanh lau vết máu trên miệng, gương mặt ngạo nghễ nhìn Võ Xương nói: “Lão chó già kia, muốn tôi chết, chỉ dựa vào ông vẫn chưa đủ đâu!” 

“Nếu hôm nay ông đưa người rút lui, rồi bỏ qua ân oán giữa chúng ta, tôi có thể để mọi chuyện được êm đẹp.” 

“Nhưng nếu ông cố chấp muốn giết tôi, vậy cứ việc đấu một trận, chỉ là một khi đã khai chiến thì tốt nhất ông phải bảo đảm giết được tôi, nếu không, chỉ cần tôi không chết thì ngày khác chắc chắn sẽ tiêu diệt Thiên Hải Tông ông!” 

Dương Thanh không chút e sợ, lời nói lần này của anh lại khiến mọi người xôn xao. 

Dám uy hiếp với người như Võ Xương thế này, đừng nói là thế hệ trẻ, mà dù là thế hệ trước sợ rằng cũng chưa từng có ai như thế đâu? 

“Tốt tốt tốt! Tốt lắm! Người dám uy hiếp tôi, cậu chính là người đầu tiên!” 

Võ Xương tức giận đến mức bật cười, vẻ mặt hung hãn nói: “Nếu đã muốn chết, vậy tôi thành toàn cho cậu!” 

Ầm! 

Ông ta vừa dứt lời, một luồng khí thế đáng sợ đã bùng nổ từ trong người ông ta. 

Không hổ là võ giả Thiên Cảnh sơ kỳ cảnh thất phẩm bán bộ, một trong những cao thủ đỉnh cao của Trung Giới giới Cổ Võ. 

Chỉ là bùng nổ khí thế mà đã khiến vô số võ giả thực lực thấp phải nằm bò xuống đất. 

“Giết!” 

Võ Xương rống một tiếng, thân hình lao vọt về phía Dương Thanh. 

“Võ Xương, ông coi tôi như không tồn tại sao?” 

Đột nhiên, ngay khi mọi người đều nghĩ Võ Xương sắp giết chết Dương Thanh thì Ngô Hùng Bá lập tức cản đường Võ Xương. 

“Cái gì?” 

“Ngô Hùng Bá lại muốn ngăn Võ Xương giết Dương Thanh, ông ta điên rồi sao? Muốn bảo vệ một tên ma tu sao?” 

“Hoặc là, Ngô Hùng Bá có nguyên nhân bất đắc dĩ gì chăng!” 

Các võ giả có mặt đều kinh ngạc tột độ. 

Võ Xương cũng rất bất ngờ, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Ngô Hùng Bá, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu ông đã biết cậu ta là ma tu, sao còn muốn bảo vệ câu ta?” 

Ngô Hùng Bá lạnh giọng nói: “Chỉ dựa vào ma uy tỏa ra trên người cậu ta, mà chắc chắn cậu ta là một ma tu sao?” 

Võ Xương tức giận cười nói: “Thế nào? Như vậy mà không phải là ma tu hay sao?” 

Ngô Hùng Bá lắc đầu: “Tôi nói không phải, thì không phải!” 

“Xem ra, ông vẫn quyết định muốn bảo vệ cậu ta, nếu đã vậy thì tôi giết ông trước, sau đó lại giết cậu ta!” 

Vẻ mặt Võ Xương cười vô cùng hung tàn. 


Lúc này, khí thế tỏa ra trên người Võ Xương đã vượt qua giới hạn Thiên Cảnh lục phẩm, cũng có thể nói là, Võ Xương lúc này chính là một võ giả Thiên Cảnh sơ kỳ cảnh thất phẩm. 

Đương nhiên, ông ta cũng không phải thực sự đạt đến Thiên Cảnh thất phẩm, mà là dùng bí pháp cố ép nâng cao thực lực. 

Vẻ mặt Dương Thanh cũng nặng nề hơn, nếu Võ Xương có thực lực Thiên Cảnh sơ kỳ cảnh thất phẩm bán bộ, thì anh còn có sức đấu một trận, nhưng bây giờ, anh không phải đối thủ của đối phương. 

Anh siết chặt nắm đấm, chẳng lẽ hôm nay thật sự phải chết trong tay Võ Xương sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.