Dương Thanh tuy tức giận, nhưng cũng biết rõ mục đích Iần này mình đến là gì, bàn chuyện hợp tác chỉ là một trong số đó, quan trọng hơn là phải cứu Tần Thanh Tâm.
Có thể không gây chuyện là tốt nhất.
Anh gật đầu, chuẩn bị rời đi cùng Lưu Khánh.
Chỉ là, Võ Dương Bình đưa mắt ra hiệu, Thiệu Nham đã tiến lên chặn đường Dương Thanh.
Thiệu Nham tức giận nhìn Dương Thanh hỏi: “Nhóc con, tôi cho đi rồi sao?”
Ánh mắt Dương Thanh lóe lên sát ý, nhìn chằm chằm Thiệu Nham nói: “Còn có chuyện sao?”
Thấy Dương Thanh vẫn có thể nhẫn nhịn, Thiệu Nham nghĩ Dương Thanh sợ rồi, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Vốn dĩ, cậu chỉ cần quỳ xuống dập đầu xin lỗi với thiếu tông chủ thì sẽ không có chuyện gì rồi, nhưng bây giờ, cậu chẳng những phải quỳ dập đầu xin lỗi mà còn phải tự phế đan điền. Sau đó tôi sẽ thả cho cậu đi, thế nào?”
“Ầm!"
Lời vừa dứt, trong người Dương Thanh bỗng bừng bừng lửa giận.
Đối phương lại muốn anh tự phế đan điền, một khi đan điền bị phế thì thật sự trở thành kẻ tàn phế rồi.
Đối với bất kỳ một người theo võ đạo mà nói, phế đan điền thì sống cũng không bằng chết.
“Nếu đã như vậy, tôi sẽ thỏa mãn anh!” Dương Thanh bỗng lên tiếng nói.
“Ha ha, mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi đi, sau đó tự mình phế đan điền”.
Thiệu Nham lập tức cười ha ha, nghĩ là Dương Thanh nghe theo lời mình nói.
Người bên cạnh Võ Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/3656373/chuong-4369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.