Chương trước
Chương sau
Nghe thấy lời Dương Thanh, vẻ mặt Lưu Khánh lập tức thay đổi, hẳn đã tận mắt nhìn thấy sức chiến đấu hùng mạnh của Dương Thanh, nếu muốn giết chết Thiệu Nham, thực sự dễ như trở bàn tay.

Nhưng, ở đây là Thiên Hải Tông, Dương Thanh mà giết chết đệ tử Thiên Hải Tông thì đúng thật là đại họa.

“Ha ha ha ha...”

Mấy võ giả sau lưng Võ Dương Bình đều cười lớn, như nghe thấy chuyện cười.

Ánh mắt Dương Thanh chở lạnh, đồng thời cũng đang cân nhắc đến hậu quả nếu giết chết Thiệu Nham.

“Con khỉ đến từ giới thế tục này nói gì vậy chứ? Còn muốn giết của tôi?”

Thiệu Nham cười lớn ha ha nói: “Cho dù ở Trung Giới giới Cổ Võ, trong thế hệ trẻ cũng chẳng có mấy người dám nói với tôi mấy câu như vậy đâu nhỉ?”

“Một con kiến từ đống đất ra như cậu ta, là thiên tài võ đạo ở giới thế tục, đến Trung Giới giới Cổ Võ, vẫn nghĩ mình là thiên tài võ đạo hay sao?”

Nói xong, một luồng hơi thở võ đạo mạnh mẽ bùng nổ trên người hẳn ta, lập tức đạt đến Thiên Cảnh Tứ Phẩm trung kỳ.

Nhóm người Võ Dương Bình cũng coi thường nhìn Dương Thanh, tựa như đang nhìn một kẻ ất ơ.

Thiệu Nham kiêu ngạo nói: “Nhóc con, tôi đứng ở đây, để cho cậu giết, cậu có thể khiến tôi chảy máu thì xem như cậu thắng!”

Trong mắt bọn họ, Dương Thanh chẳng qua chỉ là một con kiến từ giới thế túc, có tư cách gì để họ coi trọng chứ?

Lưu Khánh nóng nảy, vội vàng tiến lên, tức giận nhìn Thiệu Nham nói: “Thiệu Nham, anh đừng quá đáng, cậu

Dương là khách quý của sư phụ tôi, chớ có vô lễ!”

“Bịch!”

Thiệu Nham giơ chân đá vào bụng Lưu Khánh, Lưu Khánh lập tức lùi về sau mấy bước.

“Lưu Khánh, anh là cái thá gì? Lại dám lấy tam trưởng lão đe dọa tôi?”

Thiệu Nham tức giận nhìn Lưu Khánh nói: “Nếu không muốn chết thì cút xa ra đi! Có thiếu tông chủ ở đây, cho dù tam trưởng lão đến thì cũng không cứu được tên nhóc này”.

“Anh...” Lưu Khánh tức giận không kiềm được.

Lúc này Võ Dương Bình lạnh lùng nhìn Lưu Khánh nói: “Lưu Khánh, anh mở miệng ra là cậu Dương, đúng là làm mất mặt Thiên Hải Tông, chỉ là một con kiến từ giới thế tục mà thôi, xứng đáng để anh gọi trịnh trọng thế sao?”

Lưu Khánh cố nén cơn giận, nhìn Võ Dương Bình nói: “Thiếu tông chủ, tuy cậu Dương đến từ giới thế tục, nhưng thiên phú võ đạo của anh ấy không hề kém thiên kiêu võ đạo đỉnh cao ở Trung Giới giới Cổ Võ, thậm chí còn mạnh hơn!”

“Ha...”

Võ Dương Bình cười nhạo một tiếng, lập tức nhìn Dương Thanh n Nhóc con, tôi bỗng có chút tò mò, cậu dùng tà thuật gì mà lại khiến Lưu Khánh bênh chằm chặp như vậy thế?”

Thoáng chốc, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn Dương Thanh.

Dương Thanh nheo mắt nhìn Võ Dương Bình nói: “Hôm nay tôi đến đây, là để thăm hỏi trưởng bối Thiên Hải Tông, không muốn gây chuyện! Các anh nên tránh đi là tốt nhất!”

“Cậu đang đe dọa tôi?”

Ánh mắt Võ Dương Bình lạnh lẽo, chợt lóe sát khí.

“Ha ha, tên nhóc này bị khờ sao? Cậu ta đang đứng ở Thiên Hải Tông mà lại dám đe dọa thiếu tông chủ chúng ta?”

Trong mắt bọn họ, đừng nói là giới thế tục hay Hạ Giới giới Cổ Võ, dù là Trung Giới giới Cổ Võ thì trong thế hệ trẻ, cũng không có bao nhiêu người là đối thủ của bọn họ cả.

Lưu Khánh lòng nóng như lửa đốt, hẳn biết rõ Dương Thanh mạnh thế nào, một khi Dương Thanh thật sự ra tay thì rắc rối lớn rồi.

Lưu Khánh vội nói: “Cậu Dương, bọn họ chưa từng thấy cậu mạnh thế nào, đừng so đo với bọn họ, bây giờ tôi sẽ dẫn cậu đi gặp sư phụ tôi”.

Hản biết mình có khuyên mấy người thiên kiêu Thiên Hải Tông thì cũng vô dụng, chỉ có thể khuyên Dương Thanh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.