Chương trước
Chương sau
Rõ ràng, địa vị của Lưu Khánh ở Thiên Hải Tông rất cao, các võ giả chào hỏi với hắn thậm chí có người đã năm sáu mươi tuổi.

Mà Lưu Khánh trông cũng chỉ chưa đến bốn mươi.

Ngay lúc này, một nhóm người đi đến, một người trẻ tuổi chừng ba mươi tuổi dẫn đầu.

Sau lưng hắn có sáu võ giả đi theo, võ giả nào cũng trẻ tuổi, cơ bản đều từ ba mươi đến bốn mươi.

Nhìn thấy mấy người họ, Lưu Khánh khẽ nhíu mày.

“Lưu sư huynh, nghe nói anh đưa một thiên tài võ đạo từ giới thế tục về tông môn, chắc không phải là vị bên cạnh anh chứ?”

Người trẻ tuổi dẫn đầu cười ha ha nói. Nói rồi, hẳn còn liếc nhìn Dương Thanh đầy ẩn ý.

Lưu Khánh nhíu mày, vẻ mặt như có chút không vui, nhưng vẫn nói chuyện: “Có vấn đề gì sao?”

Đối phương cười nói: “Đương nhiên không vấn đề gì, chỉ là các sư huynh đệ đều rất tò mò, chưa từng gặp con khỉ nào đến từ giới thế tục cả, cho nên muốn đến xem xem”.

Nghe thấy lời đối phương, Dương Thanh nhíu mày, vừa nãy đối phương còn nói thiên tài võ đạo giới thế tục, bây giờ lại đổi thành con khỉ giới thế tục rồi.

Ánh mắt Lưu Khánh chợt lóe lên, lạnh giọng nói: “Võ Dương Bình, tôi khuyên anh nên nói chuyện lịch sự chút đi, cậu Dương tuy đến từ giới thế tục, nhưng thiên phú võ đạo xuất sắc, không hề yếu hơn thiếu tông chủ Thiên Tông Hải như anh đâu”.

Rõ ràng, Lưu Khánh cố ý để lộ chút thông tin cho anh.

Người trẻ tuổi này tên Võ Dương Bình, thiếu tông chủ của Thiên Hải Tông, thân phận ở Thiên Hải Tông cực kỳ cao.

Dương Thanh cũng chỉ âm thầm kinh ngạc trong lòng chốc lát, cũng không quá bất ngờ.

Võ Dương Bình trông cũng chỉ chừng ba mươi ba mốt, từ hơi thở nhàn nhạt tỏa ra trên người hắn có thể đoán được thực lực của hẳn có lẽ là Thiên Cảnh tứ phẩm sơ kỳ đến Thiên Cảnh tứ phẩm hậu kỳ.

Ở Trung Giới giới Cổ Võ, cũng không được xem là quá mạnh, nhưng thiên phú võ đạo thì không thể nghi ngờ.

Đây cũng là lân đâu Dương Thanh gặp được người trẻ tuổi có thiên phú võ đạo mạnh như vậy.

Còn sáu người trẻ tuổi đi sau lưng Võ Dương Bình, có năm võ giả Thiên Cảnh tam phẩm đỉnh cao, một võ giả Thiên Cảnh tứ phẩm sơ kỳ.

Võ giả Thiên Cảnh tứ phẩm sơ kỳ này lại là một cô gái rất xinh đẹp, lúc này đang lạnh lùng đánh giá Dương Thanh.

Thiên Hải Tông chính là thế lực đỉnh cao của Trung Giới giới Cổ Võ, mà Võ Dương Bình thân là thiếu tông chủ, thiên phú võ đạo đương nhiên sẽ không tầm thường, người trẻ tuổi có thể đi theo sau hän, chắc chắn cũng là người bất phàm.

Có thể nói, mấy người Võ Dương Bình này đã là nhóm võ giả trẻ tuổi có thiên phú võ đạo mạnh nhất của Trung Giới giới Cổ Võ rồi.

“Cậu Dương, tôi đưa cậu đi gặp sư phụ tôi!”

Lưu Khánh không quan tâm đến Võ Dương Bình, mà nói với Dương Thanh.

Dương Thanh đương nhiên chẳng buồn so đo với Võ Dương Bình, hôm nay anh đến Thiên Hải Tông, nói chuyện hợp. tác với sư phụ Lưu Khánh chính là một mục đích, mục đích quan trọng nhất là hiểu rõ tình hình Hợp Hoan Tông, mau chóng nghĩ cách cứu Tần Thanh Tâm.

“Đợi đã!”

Hai người chuẩn bị rời đi, Võ Dương Bình đưa mắt, một võ giả bên cạnh hắn lập tức tiến lên, cản đường Dương Thanh.

Dương Thanh nhíu mày.

“Ha ha!”

Võ giả tên Thiệu Nham cười nhạo Lưu Khánh, lập tức nhìn Dương Thanh nói: “Nhóc con, có phải cậu thấy có Lưu Khánh chăn cho mình thì có thể xem thường thiếu tông chủ tôi rồi không?”

“Lưu Khánh, tôi ở Thiên Hải Tông bị người ta tùy ý sỉ nhục, dưới tình huống này, nếu tôi giết đối phương cho dù là tông chủ Thiên Hải Tông cũng sẽ không có lý do trách tội tôi chứ?”

Ngay lúc này, Dương Thanh bỗng nhìn Lưu Khánh hỏi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.