Chương trước
Chương sau
Dương Thanh lạnh nhạt liếc nhìn Lưu Khánh, lên tiếng nói: “Tôi cũng không rõ lắm”.

“Hả?”

Mấy người Lưu Khánh ngây người, bản thân anh cũng không rõ?

Có ý gì chứ? Chẳng lẽ ý là không tiện nói?

Nghĩ đến khả năng này, Lưu Khánh cười xin lỗi, lập tức vươn tay chỉ vào khu vực giống như một toà cung điện phía trước, cười nói: “Cậu Dương, nơi đó chính là Thiên Hải Tông”.

Vừa nãy Dương Thanh đã chú ý đến Thiên Hải Tông, nhưng cũng chỉ đoán nơi đó có thể là Thiên Hải Tông, nhưng sau khi Lưu Khánh tự mình nói, trong lòng anh vẫn có chút kinh ngạc.

Thiên Hải Tông rất lớn, thoạt nhìn trông như cung điện mà hoàng đế thời cổ đại từng ở, vô cùng rộng lớn và hoành tráng.

Mà đi trên con đường ở Trung Giới giới Cổ Võ, những người mà Dương Thanh nhìn thấy đều mặc quần áo cổ trang vô cùng giản dị, thậm chí ngay cả nhà ở cũng theo phong cách cổ đại.

Dương Thanh như có ảo giác bản thân như đang xuyên đến cổ đại vậy.

Nhưng anh có thể hiểu được, giới cổ võ vốn tách biệt với giới thế tục mấy trăm năm, mà giới cổ võ tôn thờ võ đạo, căn bản không phát triển khoa học kỹ thuật hiện đại.

Lại nói, giới cổ võ vốn nhỏ hơn nhiều so với giới thế tục, lại không có kết nối với giới thế tục, phát triển như vậy cũng không có gì bất ngờ.

Nhưng ở Hạ Giới giới Cổ Võ thì lại có rất nhiều sản phẩm khoa học kỹ thuật từ giới thế tục.

Dương Thanh thầm đoán trong lòng, Cổ Võ Thượng Giới và Trung Giới giới Cổ Võ có lẽ cũng không khác nhau lắm.

“Bọn họ đều là người bình thường?”

Đối với những người bình thường gặp được trên đường, Dương Thanh có chút hiếu kỳ hỏi.

Trên đường đi đến, anh phát hiện có rất nhiều người bình thường không tu luyện võ đạo, đương nhiên đây chỉ là một phần rất ít, đại đa số người đi đường đều có tu vi võ đạo.

Nhưng về cơ bản thì đều trong phạm vi Thiên Cảnh tam phẩm, võ giả hơn Thiên Cảnh tam phẩm thì không thấy nhiều.

Lúc trước anh còn nghĩ ở Trung Giới giới Cổ Võ, đâu đâu cũng có thể gặp được võ giả Thiên Cảnh tứ phẩm, bây giờ xem ra là bản thân nghĩ nhiều rồi.

Lưu Khánh nói: “Cho dù ở nơi này thì cũng có người bình thường không có linh căn, đương nhiên, cũng có đủ các nguyên do, mất đi căn cơ võ đạo, những người bình thường mà cậu Dương gặp, về cơ bản từ nhỏ đều không thể tu hành”.

Nghe thấy Lưu Khánh nói, Dương Thanh khẽ gật đầu, quả đúng là vậy, giống như ở giới thế tục, sau khi kết giới Hạ Giới giới Cổ Võ biến mất, có rất nhiều người bình thường thức tỉnh thiên phú võ đạo, nhưng vẫn có một phần lớn người bình thường không thể tu luyện.

“Chào Lưu sư huynh!”

“Lưu sư huynh, mọi người quay về rồi?”

“Lưu sư huynh, anh lại đưa tiểu sư đệ mới từ bên ngoài về tông môn à?”

Trên đường, các võ giả khắp nơi đều chủ động chào hỏi với Lưu Khánh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.