Một nhóm thiên kiêu Thiên Hải Tông đều vô cùng phẫn nộ, Dương Thanh lại dám ở địa bàn của bọn họ ra tay phế đan điền Thiệu Nham.
Vẻ mặt Thiệu Nham hung tợn, cản răng căn lợi nói: “Mày dám phế đan điền tao, tao nhất định khiến mày sống không bằng chết!”
“Ranh con, gan lớn nhỉ, thế mà dám ra tay ở đây”.
“Ở trước mặt thiếu tông chủ mà còn dám ra tay hại người, cậu chết chắc rồi!”
Mấy thiên kiêu ở bên cạnh Võ Dương Bình đều đăng đăng sát khí.
Dương Thanh bị mọi người bao vây, vẻ mặt cũng không hề hoảng sợ, nheo mắt nhìn chằm chằm về hướng Thiệu Nham, lạnh lùng nói: “Phế đan điền anh thì có là gì chứ? Tôi còn dám giết chết anh đấy, tin không?”
Lúc này, Thiệu Nham lạnh run khắp người, chỉ cảm thấy bản thân như bị một mãnh thú hồng hoang nhắm vào, sắc mặt tái nhợt.
Thấy Thiệu Nham không nói gì, ánh mắt Dương Thanh lại nhìn sang Võ Dương Bình, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Anh thân là thiếu tông chủ mà lại đối xử với khách như vậy sao? Hay nói cách khác, đây chính là đạo đãi khách của Thiên Hải Tông?”
Võ Dương Bình nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Dương Thanh, trong lòng không hiểu sao lại hoảng loạn.
Một cước đã phế đan điền Thiệu Nham, chắc chắn không phải dạng phàm phu tục tử.
Võ Dương Bình hỏi ngược: “Cậu dám ra tay ở Thiên Hải Tông, xem như là khách được sao?”
Dương Thanh cười lạnh: “Xem ra, thiếu tông chủ cũng muốn nếm thử mùi vị bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-o-re-chang-re-chien-than-bat-bai-chien-than/3656374/chuong-4370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.