Chương trước
Chương sau
 Dương Thanh hờ hững nói: “Tôi ra tay vì Võ Tông, không liên quan đến các người”.  

 

“À...”  

 

Liễu Như Yên bỗng không biết nói gì nữa, cô ta vốn định mượn cơ hội này để làm thân với Dương Thanh, xem ra Dương Thanh cũng không dễ gần lắm.  



 

“Tông chủ Đỗ, nếu ông đã đồng ý cho chúng tôi tiến vào Bắc Vực, vậy chúng tôi đi trước đây, hôm khác chúng tôi lại tới”.  

 



Liễu Như Yên biết Dương Thanh không chào đón họ, bèn cáo từ.  

 

Sau khi đám người Liễu Như Yên rời đi, Đỗ Trọng cười khổ, lắc đầu, nhìn Dương Thanh: “Cậu Thanh, thật ra cô Liễu cũng không tệ, nếu đạt được tình hữu nghị với nhà họ Liễu thì vẫn rất có ý nghĩa với cậu”.  

 

Dương Thanh lắc đầu, nói: “Nếu không cần tìm một nơi thích hợp để tu luyện ở thế tục, họ cũng sẽ không ra mặt vì Võ Tông, nói đơn giản hơn, đám người Liễu Như Yên và Tề Anh Vệ khác nhau ở chỗ, một người dùng cách lôi kéo, còn người kia thì dùng thủ đoạn quyết liệt”.  

 

Đỗ Trọng cười khổ, không nói gì nữa, đương nhiên ông ta cũng hiểu điều này, nhưng giữa Tề Anh Vệ và Liễu Như Yên, ông ta sẵn sàng để Liễu Như Yên tiến vào Bắc Vực.  

 

Đỗ Trọng chợt nói: “Cậu Thanh, tiếp đến cậu định làm gì?”  

 

Nét mặt Dương Thanh vô cùng nghiêm nghị, anh nhìn Mã Siêu, nói: “Giờ sức mạnh long mạch trong người Mã Siêu đã bị trấn áp, tạm thời không có gì nguy hiểm”.  

 

“Giờ tôi là kẻ thù của tất cả mọi người, nhất là cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ lại càng muốn giết tôi, tôi định đến hội trưởng lão Chiêu Châu một chuyến”.  

 

Đỗ Trọng gật nhẹ đầu: “Đến hội trưởng lão cũng tốt, với tình cảnh của cậu bây giờ, hội trưởng lão mới là nơi an toàn nhất”.  

 

Dương Thanh gật đầu: “Tuy tôi không có thiện cảm với người của Hạ Giới giới Cổ Võ, nhưng cô gái tên Liễu Như Yên kia cũng được, cô ta dẫn người vào Bắc Vực, cũng là cơ hội rất tốt với Võ Tông, quan trọng nhất chính là sự tồn tại của cô ta có thể giúp Võ Tông giảm bớt không ít phiền phức”.  

 

Anh nói rồi nhìn về phía Mã Siêu: “Chúng ta đi thôi!”  

 

Đỗ Trọng nhìn hai người lái xe rời đi với vẻ cảm khái, trước đó khi Dương Thanh vừa tới Bắc Vực, anh chỉ có thực lực Siêu Phàm Cảnh, không ngờ giờ anh đã có thể đánh bại cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ.  

 

Quan trọng là anh mới đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, sau khi anh đột phá Thiên Cảnh Nhị Phẩm thì sẽ mạnh đến mức nào chứ?  

 

Đỗ Trọng bỗng vô cùng mong chờ vào tương lai của Dương Thanh.  

 

Phía bên kia, sau khi dẫn đám người Hạ Quân rời khỏi Võ Tông, Liễu Như Yên lập tức gọi người, chuẩn bị tiến vào Bắc Vực.  

 

Dịch Phi Dương và Doãn Thiên Kiều nói với vẻ không vui.  

 

Hạ Quân chợt nói: “Nhưng ở Hạ Giới giới Cổ Võ, không ai đánh bại được cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ bằng thực lực Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ”.  

Liễu Như Yên gật đầu, nhìn về phía đám người: “Dương Thanh không hề đơn giản, tuy có lẽ việc cậu ta có thể phát huy thực lực mạnh như thế cũng liên quan đến linh hồn Ma Thần trong cơ thể cậu ta, nhưng không thể phủ nhận rằng cậu ta rất mạnh”. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.