Chương trước
Chương sau
“Phải biết rằng, việc chịu được linh hồn Ma Thần đã cho thấy cơ thể cậu ta mạnh đến mức có thể chịu được linh hồn cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong”.  

 

“Hơn nữa, với tầm mắt của Ma Thần, sao có thể nương nhờ vào một kẻ vô dụng chứ? Dương Thanh mạnh hơn những gì mà chúng ta biết nhiều”.  

 

“Sau này vẫn phải nghĩ cách làm thân với cậu ta, cho dù là ở Trung Giới giới Cổ Võ, người như thế cũng được coi là thiên tài hàng đầu”.  

 

Nghe thấy Liễu Như Yên nói thế, đám người đều gật đầu, nghiêm túc nói: “Chị Liễu yên tâm, chúng em cũng chỉ than phiền với chi thôi, chứ vẫn công nhận thực lực của cậu ta mà”.



 

Lúc này, trong một chiếc xe đang vội vàng rời khỏi Bắc Vực.  

 

Nét mặt Tề Anh Vệ méo mó vì giận dữ, anh ta nghiến chặt răng, cơn giận trong lòng khiến anh ta như sắp nổ tung.  

 



Tề Anh Tuyết lo lắng nói với Tề Anh Vệ: “Anh, anh đừng khó chịu nữa, tên khốn kia ỷ vào việc mình có thể mượn sức mạnh của Ma Thần để chiến đấu nên mới dám hống hách như thế, nếu không có linh hồn Ma Thần trong người, hắn chỉ là con kiến hôi thôi”.  

 

“Im miệng!”  

 

Tề Anh Vệ quát, cắn răng: “Em tưởng hắn dễ dàng đánh bại anh vì mượn sức mạnh từ linh hồn Ma Thần thật à?”  

 

Tề Anh Tuyết giật mình: “Chẳng lẽ không đúng ạ?”  

 

Tề Anh Vệ nói với vẻ dữ tợn: “Hắn đánh bại anh bằng thực lực của mình, nếu hắn có thể mượn sức mạnh Ma Thần, chúng ta đã chết ở Võ Tông”.  

 

“Phải biết rằng tuy giờ Ma Thần đang ở trạng thái linh hồn, nhưng ông ta vẫn có thể phát huy thực lực sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong”.  

 

“Nếu Dương Thanh có thể mượn sức mạnh Ma Thần để chiến đấu, hắn sẽ dễ dàng bỏ qua cho chúng ta à?”  

 

Giờ Tề Anh Tuyết mới hiểu tình hình.  

 

Cô ta nói với vẻ không cam lòng: “Chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua cho hắn như thế ư?”  

 

“Bỏ qua á?”  

 

Tề Anh Vệ cười lạnh, nói: “Sao mối nhục ngày hôm nay có thể khiến anh từ bỏ ý định được?”  

 

Tề Anh Tuyết lập tức cuống cả lên, vội nói: “Anh, chẳng phải tên khốn kia đã gieo dấu ấn ma đạo vào đầu anh à? Nếu chúng ta báo thù, chắc chắn hắn sẽ kích hoạt dấu ấn ma đạo mất”.  

 

Tề Anh Vệ lạnh lùng nói: “Nếu hai tên đó chết, dấu ấn ma đạo cũng sẽ biến mất thôi, nhưng em nghĩ anh là thằng ngu, sẽ đích thân tìm người đi giết chúng à?”  

 

Tề Anh Tuyết hơi ngờ vực, hỏi: “Anh, có phải anh đã nghĩ ra cách đối phó chúng rồi không?”  

 

Tề Anh Vệ nói: “Anh nghi ngờ linh hồn Ma Thần đã rời khỏi cơ thể Dương Thanh hoặc ngủ say vì nguyên nhân nào đó”.  

 

Nghe thấy thế, Tề Anh Tuyết có vẻ kinh hãi: “Anh nói thật ạ?”  

 

Tề Anh Vệ nói tiếp: “Như anh đã nói trước đó, nếu hắn có thể thỏa sức mượn sức mạnh của Ma Thần, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta”.  

 

“Nếu hắn đã bỏ qua cho chúng ta, tức là hắn cũng kiêng dè nhà họ Tề phía sau chúng ta nên không dám ra tay”.  

 

Nghe Tề Anh Vệ giải thích xong, Tề Anh Tuyết lập tức sáng mắt lên, kích động nói: “Nếu vậy tức là tên khốn đó chỉ đang cáo mượn oai hùm, chứ không hề có chỗ dựa mạnh mẽ ạ?”  


 

“Chỉ cần chúng ta lén tuồn tin này ra ngoài, không cần cao thủ nhà họ Tề ra tay, chắc chắn sẽ có người đối phó với Dương Thanh”.  

 

“Khi đó, em nghĩ hắn và anh em tốt của hắn còn mạng à? Chỉ cần tên khốn đã gieo dấu ấn ma đạo vào đầu anh chết, dấu ấn ma đạo trên người anh cũng biến mất theo”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.