Chương trước
Chương sau
Dương Thanh bất lực nói: “Dù sao em cũng là phó tổng giám đốc của một tập đoàn, sao lại tự hạ thấp thân phận cãi nhau với một người phụ nữ đạo đức kém như vậy?”
 
Tần Y trợn mắt nói: “Em nói rất nhẹ nhàng mà, đâu có cãi nhau?”
 
“Rốt cuộc chị với anh Thanh có quan hệ gì vây?”
 
Mễ Tuyết rất khó hiểu, lúc Tần Y gọi Dương Thanh là chồng, lúc lại gọi là anh rể.
 
Tần Y phì cười đáp: “Tôi chỉ tức con ả mắt chó coi thường người khác kia thôi! Anh ấy là anh rể, cũng là anh trai của tôi!”
 
“À!”
 
Mễ Tuyết chợt hiểu ra.
 
Dương Thanh lái xe. Trong lúc nói chuyện, cả ba đã tới khu biệt thự của Thành Mộng Hoan.
 
Xe vừa vào cổng, bảo vệ lập tức cúi chào cho qua.
 
Dương Thanh phải lái xe thêm năm phút nữa mới tới địa điểm họ cần tới.
 
“Quả nhiên giống y hệt mô hình trên bàn cát”.
 
Tần Y trông thấy biệt thự, hâm mộ nói: “Anh rể tốt với anh Siêu thật đấy, biệt thự xịn như vậy, nói tặng là tặng”.
 
Dương Thanh bất đắc dĩ nói: “Đây là biệt thự em chọn mà?”
 
Tần Y cười khanh khách: “Anh không được thiên vị đâu đấy. Em vừa là em vợ, vừa là em gái của anh. Lúc em kết hôn anh đừng có keo kiệt”.
 
Dương Thanh gật đầu cười: “Yên tâm, chờ đến ngày em kết hôn, anh sẽ tặng quà tốt hơn nữa”.
 
“Thế thì cảm ơn anh rể trước nhé!”
 
Tần Y vui vẻ đáp.
 
Nghe hai người nói chuyện, Mễ Tuyết rất hâm mộ. Trong đầu cô ta chợt xuất hiện một bóng người chôn sâu trong ký ức, trái tim nhói đau.
 
Dương Thanh và Tần Y không xem quá lâu, chỉ tùy tiện đi lòng vòng rồi rời đi.
 
Lúc ở phòng sales, bọn họ đã quan sát bố cục trên bàn sát và tỉ lệ của mô hình.
 
Có thể nói mô hình và biệt thự thực tế hoàn toàn giống hệt.
 
Dù là dinh thự Vân Phong của Dương Thanh cũng chưa chắc tốt bằng căn biệt thự vườn này.
 
“Xem nhà nhanh vậy sao?”
 
Đám người Dương Thanh vừa bước vào phòng sales, giọng điệu chán ghét của Tiêu Chỉ Tinh đã vang lên: “Không thích à? Hay là định lúc khác mua sau?”
 
Lời nói của cô ta tràn đầy sự mỉa mai.
 
Sau đó cô ta còn nói tiếp: “Nể tình là bạn học cũ, tôi có thể giới thiệu cho cậu nhà bán lại, chỉ hơn trăm nghìn là mua được một căn nhà rộng hai mươi mét vuông”.
 
“Tuy diện tích chỉ có hai mươi mét vuông nhưng mua được nhà ở Yến Đô là tốt lắm rồi. Sao hả? Cần thì để tôi liên hệ luôn, thuận tiện xin cho cậu ưu đãi mấy nghìn”.
 
Dương Thanh không nổi giận, chỉ cười nhìn cô ta: “E là khiến cô thất vọng rồi. Tôi đang định mua căn biệt thự vườn kia”.
 
“Không cần cũng không sao. Khoan đã, cậu nói cái gì?”
 
Tiêu Chỉ Tinh đáp lại một câu mới kịp phản ứng lại, lập tức trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin.
 
Dương Thanh không thèm để ý tới cô ta, đưa cho Mễ Tuyết một thẻ ngân hàng: “Cô quẹt thẻ đi!
 
“Vâng thưa anh Thanh!”
 
Mễ Tuyết nhận lấy thẻ ngân hàng, kích động muốn chết.
 
Căn biệt thự này trị giá tỷ rưỡi, chỉ riêng hoa hồng thôi đã gần một triệu.
 
Cô ta vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu đã có thể kiếm được gần một triệu. Đối với cô ta, đây là một số tiền khổng lồ.
 
“Cảm ơn anh Thanh!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.