Chương trước
Chương sau
Mễ Tuyết sững sờ, lập tức cảm động đáp: “Cảm ơn anh chị!”
 
“Được rồi, chúng ta mau đi xem nhà thôi!”
 
Tần Y cười nói.
 
Ba người vừa mới đi ra khỏi sảnh triển lãm đã thấy Tiêu Chỉ Tinh đỏ mặt đi tới, trên mặt còn in rõ dấu bàn tay, xem ra vừa rồi bị đánh không nhẹ.
 
“Sao thế? Định đi rồi à? Không mua biệt thự tỷ rưỡi nữa à?”
 
Tiêu Chỉ Tinh cười híp mắt nói, ánh mắt tràn đầy châm chọc.
 
Mễ Tuyết tức giận đáp trả: “Tôi đưa anh Thanh đi xem nhà trước rồi mới làm thủ tục chuyển nhượng”.
 
Tiêu Chỉ Tinh cười khanh khách: “Cô đúng là quá ngây thơ. Đã vậy thì mau dẫn khách của cô đi xem nhà đi”.
 
“Nhưng là người đi trước, tôi vẫn khuyên cô một câu. Lúc xem nhà phải cẩn thận vào, lỡ làm hỏng cái gì cô không đền nổi đâu”.
 
“Cũng phải chuẩn bị tinh thần trước đi, nếu xem nhà xong cậu ta kiếm cớ nói không thích hoặc là đợi lúc khác mua sau, cô đừng có tin là thật đấy”.
 
“Được rồi, tôi khuyên xong rồi. Cô dẫn khách của cô đi đi”.
 
Mễ Tuyết mím chặt môi định phản bác, Tần Y đã nhanh hơn một bước: “Ý cô là chồng tôi nhà nghèo không mua nổi biệt thự tỷ rưỡi phải không?”
 
Tiêu Chỉ Tinh bật cười nói: “Dương Thanh là bạn học cũ của tôi, sao tôi có thể nói cậu ấy như vậy được? Tôi chỉ là ăn ngay nói thật, truyền ít kinh nghiệm cho Mễ Tuyết thôi”.
 
“Cũng đúng, cô là nhân viên bán hàng giỏi nhất của tháng trước, chắc chắn kinh nghiệm bán hàng sẽ rất phong phú”.
 
Tần Y gật đầu nói. Tiêu Chỉ Tinh nghe xong lập tức nở mày nở mặt.
 
Nhưng cô ta còn chưa kịp khoác lác đã thấy Tần Y nói với Mễ Tuyết: “Cô phải giữ vững đạo đức nghề nghiệp của mình, đừng có học cái xấu của người ta”.
 
“Tôi nghe nói có một số nhân viên vì để bán được hàng mà sẵn sàng ngủ với khách”.
 
“Không chỉ vậy, tôi còn tận mắt chứng kiến một nhân viên bán nhà giữ khách lại nên mới bị ăn tát, đã vậy còn không biết xấu hổ đuổi theo cầu xin khách mua nhà”.
 
Nghe Tần Y nói thế, Tiêu Chỉ Tinh lập tức nổi giận. Người Tần Y nói chính là cô ta.
 
Các nhân viên khác trong phòng sales đều cười châm chọc nhìn cô ta.
 
“Cô mắng ai không biết xấu hổ?”
 
Tiêu Chỉ Tinh giận dữ chất vấn.
 
Tần Y nghi hoặc nhìn cô ta hỏi: “Tôi chỉ đang dạy Mễ Tuyết cách làm người thôi, mắng chị không biết xấu hổ lúc nào?”
 
“Chẳng lẽ chị cũng làm mấy chuyện tôi vừa nói à?”
 
Tần Y lập tức tỏ vẻ kinh ngạc, vội vàng che miệng nói: “Xin lỗi! Tôi không biết chị từng làm những chuyện này”.
 
“Chị là bạn học của chồng tôi, sao tôi lại mắng chị không biết xấu hổ được?”
 
“Dù chị thực sự làm những chuyện kia, tôi cũng phải nể mặt chồng tôi, mắng chị sao được?”
 
Tiêu Chỉ Tinh tức phát điên, vừa bị cặp vợ chồng trung niên kia cho ăn tát đang định xả giận lên Mễ Tuyết.
 
Nào ngờ mình lại bị Tần Y mắng.
 
Trông thấy Tiêu Chỉ Tinh ngày càng nổi giận, Mễ Tuyết vội vàng nói: “Chúng ta đi xem nhà đi!”
 
Dương Thanh cũng lên tiếng: “Vậy thì đi thôi!”
 
Lúc này Tần Y mới chịu buông tha, còn cười khanh khách vẫy tay với Tiêu Chỉ Tinh: “Đợi lát nữa gặp lại nhé!”
 
Nhìn theo ba người rời đi, Tiêu Chỉ Tinh phát rồ: “Chết tiệt, các người đều là lũ khốn kiếp!”
 
“Anh rể có hài lòng với màn thể hiện vừa rồi của em không?”
 
Trên đường đi xem biệt thự, Tần Y cười hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.