Chương trước
Chương sau
Mễ Tuyết cuống quýt cảm ơn, chuẩn bị đi quẹt thẻ.
 
“Chờ đã!”
 
Tiêu Chỉ Tinh thấy Mễ Tuyết sắp đi quẹt thẻ, rốt cuộc xác định Dương Thanh thực sự muốn mua căn biệt thự tỷ rưỡi kia, vội vàng ngăn Mễ Tuyết lại.
 
Mễ Tuyết chưa kịp phản ứng đã bị cô ta giật mất thẻ ngân hàng.
 
“Tiêu Chỉ Tinh, chị muốn làm gì?”
 
Mễ Tuyết hốt hoảng, lớn tiếng chất vấn.
 
Tiêu Chỉ Tinh hừ lạnh một tiếng: “Dương Thanh là bạn học của tôi. Cậu ấy đến mua nhà không đến lượt cô tiếp đón”.
 
Dứt lời, cô ta lập tức đổi vẻ mặt tươi cười đi tới trước mặt Dương Thanh: “Sao cậu không nói muốn mua biệt thự trước? Mình có ưu đãi 3%, có thể giảm cho cậu 45 triệu đấy!”
 
Mễ Tuyết rưng rưng nước mắt, cũng biết Dương Thanh mua biệt thự từ chỗ Tiêu Chỉ Tinh sẽ tiết kiệm được 45 triệu nên cũng không tranh nữa.
 
Dương Thanh cau mày, thực sự nổi giận với người phụ nữ này.
 
“Chồng ơi, sao anh lại đưa cho người ta thẻ hội viên thế?”
 
Tần Y đột nhiên bật cười hỏi.
 
Dương Thanh sửng sốt nhìn lại. Anh đưa cho Mễ Tuyết một cái thẻ đen của ngân hàng Thế Giới, kích thước nhỏ hơn thẻ bình thường một chút, trông cũng giống thẻ hội viên.
 
Nhưng Tần Y biết đây là thẻ đen của ngân hàng Thế Giới mà!
 
“Cái gì? Thẻ hội viên?”
 
Tiêu Chỉ Tinh vừa mới vội vã cướp đơn hàng của Mễ Tuyết nghe vậy mới phát hiện, cái này đâu phải thẻ ngân hàng?
 
“Chồng, em còn đang không hiểu anh nghèo như vậy lấy đâu ra tiền mua biệt thự tỷ rưỡi”.
 
Tần Y cười nói: “Hóa ra anh định dùng một tỷ rưỡi điểm tích lũy trong thẻ hội viên để mua nhà à?”
 
“Cái gì? Dùng điểm tích lũy để mua nhà?”
 
Tiêu Chỉ Tinh trố mắt nhìn.
 
Tần Y nghiêm túc nói: “Đúng vậy, cô thấy cái thẻ ngân hàng nào nhỏ như thế không?”
 
Mễ Tuyết đứng cạnh cũng ngơ ngác, chẳng lẽ cô ta thực sự bị lừa rồi sao?
 
Tiêu Chỉ Tinh sắp tức điên rồi, tiện tay ném thẻ ngân hàng xuống đất, quay lưng rời đi. Cô ta cảm thấy nói chuyện với Dương Thanh là tự làm mất mặt mình.
 
“Chị đừng đi mà!”
 
“Không phải chị định cho chúng tôi ưu đãi 3% sao?”
 
Tần Y cố tình hô lên, nhưng Tiêu Chỉ Tinh không thèm ngó ngàng tới.
 
“Anh Thanh, thẻ của anh này”.
 
Bấy giờ, Mễ Tuyết trả lại thẻ đen cho Dương Thanh bằng hai tay.
 
Dương Thanh hỏi: “Cô không giận à?”
 
Mễ Tuyết lắc đầu, hoài nghi hỏi: “Sao tôi phải giận?”
 
“Anh Thanh cũng đừng nhụt chí. Cho dù bây giờ anh không mua nổi biệt thự tỷ rưỡi nhưng tôi tin chắc sau này anh sẽ làm được!”
 
Mễ Tuyết chân thành khích lệ Dương Thanh.
 
Dương Thanh bị cô gái đơn thuần này làm cảm động, bỗng nghĩ nếu cô ta là em gái của Mã Siêu thì tốt biết mấy.
 
“Cô gái ngốc này, đây là thẻ đen của ngân hàng Thế Giới, hạn mức mười tỷ đấy. Mau đi quẹt thẻ đi!”
 
Tần Y bật cười thúc giục.
 
Vừa rồi cô ta chỉ cố ý chọc tức Tiêu Chỉ Tinh, không ngờ lại bị cô gái không kém mình bao nhiêu tuổi này làm cảm động.
 
Nghe lời Tần Y nói, Mễ Tuyết sợ ngây người. Thẻ ngân hàng có hạn mức mười tỷ sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.