Phạm La ngã trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, trên mặt giàn giụa nước mắt, nước mũi, thở hổn hển và kêu lên thảm thiết: “Tha mạng… Tha mạng!”
Gã làm gì còn dám mạnh miệng nữa?
Người trước mắt này căn bản là một người điên!
Hản thật sự dám đánh chết mình đấy!
“Bản kế Khai” _= Giang Ninh vẫn nói hai từ kia, tay chậm rãi giơ lên. Phạm La phía dưới liền nhỏm dậy, lập tức chạy đến trên bàn làm việc và lật tìm ra bản kê khai, nhanh chóng đưa cho.
Giang Ninh “Điền vào!”
Giang Ninh trừng mát nhìn gã, Phạm La khóc không ra nước mắt, lập tức cầm bút lên.
Hầu kết của gã chuyển động: “Cậu… cậu ở đơn vị nào?”
“Tập đoàn Lâm thị.”
Giang Ninh gắn từng từ.
Phạm La chấn động, tay cầm bút lập tức dừng lại.
Lâm thị?
Không ngờ là người của Lâm thị!
Quá kiêu ngạo!
Một doanh nghiệp từ bên ngoài đến cũng dám xông vào.
văn phòng của mình đánh người, thậm chí còn ép mình xét duyệt đơn nhập cảnh cho bọn họ.
Gã không muốn ký!
Càng không cần phải nói tới những người cấp trên ép xuống, căn bản không muốn để cho sản phẩm của Lâm thị nhập cảnh.
Nếu gã phê duyệt cho Giang Ninh thì bản thân không thể không gặp xui xẻo.
Phạm La lập tức quyết định, cho dù bị đánh một trận thì gã cũng không thể điền giúp Giang Ninh được.
“Viết!”
Giang Ninh chợt quát một tiếng như tiếng sấm, lập tức nổ mạnh bên tai của Phạm La.
Trực tiếp làm cho đầu gã kêu ong ong, vừa rồi đã quyết định, thậm chí cố lấy hết can
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/433207/chuong-714.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.