Một tiếng động lớn này vang lên làm Phạm La sợ đến mức hô to một tiếng, chén trà trong tay rung lên, nước sôi nóng hổi liền đổ xuống tay. Phạm La lập tức kêu lên thảm thiết giống như lợn bị chọc tiết vậy.
Gà nhảy dựng lên và vội vàng lấy khăn giấy lau tay, lúc ngẩng đầu nhìn lên, thấy có người xa lạ bước vào thì vô cùng giận dữ.
“Anh là ai?!”
Phạm La tức muốn nổ phổi rồi. Vào văn phòng của mình mà cũng dám không gõ cửa, thật to gan!
Đặc biệt còn làm gã bị bỏng tay, đau đến mức mặt lập tức đỏ lên.
Giang Ninh liếc nhìn Phạm La, vừa nhìn dáng vẻ béo tốt này lại biết không phải là người tốt lành gì. Có ai cố gắng làm việc mà lại thành bộ dạng như vậy?
Mẹ nó, đây chắc chắn ăn lắm mà rai Hắn đi thẳng qua, nhìn Phạm La: “Chuyện phê duyệt đơn nhập cảnh là do anh quản lý à?”
“Cậu tính là gì!”
Phạm La giận dữ: “Dám dùng giọng nói này nói chuyện với tôi!”
“Đồ chó nào mà dám xông văn phòng của tôi, cậu biết tôi là ai hay không!”
Gã tức giận gào thét: “Lập tức cút ra ngoài cho tôi, bằng không, cậu đừng mong lại vào văn phòng của tôi nữa.Còn muốn phê duyệt nhập cảnh à? Cậu nằm mơ đi… A al”
Gã còn chưa nói xong, Giang Ninh đã tát qua, trực tiếp đánh cho Phạm La ngã trên sô pha, ôm mặt và hét thảm.
“Tôi hỏi không phải là điều này”
Giang Ninh bước tới và nắm áo của Phạm La, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi hỏi anh, có phải chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/433206/chuong-713.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.