“Ông chính là Triệu Hải Phong?”
“Đúng là tôi”
Triệu Hải Phong nhíu mày, cảm giác bầu không khí hình như có gì đó không đúng: “Cậu là ai?”
Ông ta liếc nhìn Phạm La nhưng Phạm La không nói một lời, vẻ mặt vô cảm như không có hồn vậy.
“Là ông thì tốt rồi. Ông phê duyệtthông qua đơn này cho tôi”
Giang Ninh khẽ gật đầu và chỉ vào tờ đơn trên bàn, lười nói thêm nữa Triệu Hải Phong nghe vậy liền cười một tiếng, giơ tay đẩy kính mắt, trên mặt đầy xem thường và nghiền ngẫm.
“Cậu bảo tôi phê duyệt thì tôi lại phải phê duyệt cho cậu àm Ông ta đi tới trước mặt Giang Ninh và đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Cậu khó tránh khỏi hơi kiêu căng đấy”
Ở thành phố Giới Bắc này, có ai dám nói chuyện với ông.
ta như vậy chứ?
Đặc biệt là người còn có việc nhờ mình, thật là lớn lối, tự nhiên muốn trực tiếp sai bảo mình.
“Bốp!”
Đột nhiên, kính mát của Triệu Hải Phong bay thắng ra ngoài, ông ta kêu to một tiếng, đầu óc cũng choáng váng.
“Cậu… cậu dám đánh tôi à!”
Triệu Hải Phong không để ý tới chuyện tìm kính mắt: “Tôi là Ông ta còn chưa nói xong, Giang Ninh đã đá một phát vào trên đầu gối của ông ta, Triệu Hải Phong lập tức quỳ xuống.
“Cho dù ông có là ông trời đi nữa, tôi vẫn theo đó mà đánh không sail”
Giang Ninh thản nhiên nói: “Nếu không muốn đứng làm việc, vậy thì quỳ xuống, xét duyệt cho tôi.”
Ở vị trí này lại không làm việc, tính tình của Giang Ninh cũng không tốt như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/433208/chuong-715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.