Chương trước
Chương sau
Sao Giang Ninh lại ở đây!
“Mày… sao mày lại ở nhà họ Tôn của tao! Còn dám ngồi ở vị trí chủ nhà!”
Tôn Lăng phân nộ: “Mày muốn chết à!”
‘Gã vừa nói vừa xông lên, định kéo Giang Ninh xuống, nhưng lại bị Tôn Kỳ cản lại, sau đó bị ông ta tát mạnh một cái lên mặt!
Ý „` z7 “CháU”
Lanh lảnh!
Vang dội!
Tôn Lăng sững sờ, ôm chiếc má đang đỏ lựng lên bỏng.
rát, tai ong ong, không thể tin nổi nhìn Tôn Kỳ, nhìn người ba ruột của mình.
‘Gã không thể nào tin nổi, Tôn Kỳ lại đánh gãt “Ba, ba… đánh con?”
Tôn Lăng trợn to mắt: “Ba vì một tên người ngoài không biết sống chết mà đánh con?”
Tôn Kỳ nghe thấy, Tôn Lăng lại dám ở trước mặt Giang Ninh ăn nói xảng bậy, vừa tức vừa vội.
“Chát!”
“Chát!”
Hai cái tát liên tiếp trút xuống, khiến cho Tôn Lăng phải lùi lại hai bước, suýt nữa thì đứng không vững ngã xuống đất.
“Láo xược!”
Tôn Kỳ quát: “Mày dám nói chuyện như thế trước mặt cậu Giang ư, quá láo xược!”
Cậu Giang?

‘Tôn Lăng ngỡ ngàng.
Cậu Giang cái gì, Tôn Kỳ sao lại khách khí với Giang Ninh vậy, chẳng phải hắn ta chỉ là thăng ở rể nhà Lâm Vũ Chân thôi sao?
Hắn ta dựa vào cái gì!
“Ba…”
“Đừng gọi tao là ba!”
Tôn Kỳ tức giận: “Nhà họ Tôn tao không có đứa con như mày”
Mặt ông ta đỏ lên, thấy Giang Ninh vẫn không nói năng gì, trong lòng lại càng hoảng.
Ông ta biết rằng chỉ cần Giang Ninh gật đầu thôi, thì hôm nay nhà họ Tôn sẽ triệt để biến mất khỏi thế giới này!
Tôn Lăng tuyệt đối không nên chọc vào Giang Ninh, chọc vào nhân vật đáng sợ như vậy.
“Quỳ xuống cho tao!”
Ông ta tiến lên trước đạp vào đầu gối Tôn Lăng, lập tức Tôn Lăng quỳ ngay xuống đất: “Còn không mau dập đầu xin lỗi cậu Giang, cầu xin cậu ấy tha thứ!”
“Bal”
Tôn Lăng thật sự điên rồi.
“Dập đầu!”
Tôn Kỳ không thèm để ý, nghiến răng, lạnh mặt cảnh cáo.
gã: “Lẽ nào mày muốn tao đến dập đầu thay mày!”
Đầu Tôn Lăng kêu ong ong, ngẩng đầu nhìn Giang Ninh, Giang Ninh vẫn thản nhiên ngồi ở chỗ cũ, không thèm liếc nhìn gã lấy một cái, bình tĩnh uống trà.
Bỗng gã phản ứng lại, tựa như vừa nghĩ đến cái gì.
“Giang… cậu Giang…”

Môi gã run rẩy, nhìn Giang Ninh trừng trừng, gã đang suy đoán thân phận của Giang Ninh.
Thấy phản ứng của Tôn Kỳ, gã biết, chắc chán Giang Ninh không phải người bình thường!
Cái gì mà ở rể nhà họ Lâm?
Con khỉ khô!
Nếu thật sự là ở rể, vậy tại sao ba ruột gã lại sợ đến hai chân run lẩy bẩy thế kia?
“Không ngờ hả?”
Giang Ninh đặt tách trà xuống, cúi đầu nhìn Tôn Lăng: “Có phải cậu đang nghĩ, vấn đề ở đâu, tại sao cậu lại quỳ ở đây, mà tôi lại ngồi ở vị trí chủ nhà nhà họ Tôn uống trà?”
‘Tôn Lăng không nói gì, nhưng trong lòng gã hiện giờ chính là có suy nghĩ này.
“Tôi đã cho cậu một cơ hội rồ Giang Ninh nói: “Nhưng cậu không biết trân trọng”
Anh từng nói nếu như Tôn Lăng cạnh tranh đường hoàng bằng sản phẩm, Giang Ninh sẽ không nói gì.
Nhưng Tôn Lăng lại quá tam ba bận dùng thủ đoạn hèn hạ, ý đồ huỷ hoại sản phẩm mới của Tập đoàn Lâm thị, thậm chí là cả Lâm thị!
Vậy là gã muốn chết đây mà!
“Cậu cho rằng tôi dựa vào nhà họ Dương mới đứng vững gót chân ở khu vực Đông Nam này sao?”
Giang Ninh cười khẩy: “Cậu nhầm rồi, nhà họ Dương là do tôi diệt đấy”
Anh nói nhẹ bãng, nhưng Tôn Lăng có thể cảm nhận được trong đầu gã như bị sấm sét đánh qua, cả người bị doạ cho ngây ngẩn.
Nhà họ Dương là do Giang Ninh diệt!
Một cây cổ thụ như vậy bị Giang Ninh diệt trong một đêm?
Gã lại dám chọc vào một nhân vật đáng sợ nhường này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.