“Sao cơ, ở cái thành phố Đông Hải này còn có người mà
anh Hổ không dám đắc tội?”
Lâm Cường nhướn mày: “Vậy có nghĩa là tôi nhờ sai
người rồi nhỉ”
Hác Hổ nhìn Lâm Cường, lòng mắng thương nhân đúng
là chả tốt lành gì, chưa gì đã tỏ ý bất mãn.
Nếu như Lâm Cường rêu rao chuyện này ra ngoài, thì
thanh danh Hắc Hổ coi như nát bét.
“Hừ, sếp Lâm có vẻ hơi coi thường Hắc Hổ tôi nhỉ”
Hắc Hổ nói:
ràng nhất!”
Tôi có bao nhiêu giá trị, trong lòng ngài rõ
“Vậy những anh em bị giữ lại kia thì phải làm sao?”
“Bọn họ đều là người của tôi, tất nhiên là tôi không thể
bỏ mặc, nếu không chẳng phải là sẽ khiến anh em dưới
tay tôi thất vọng về tôi lắm hay sao?”
Những thuộc hạ đúng ở gần đó âm thầm gật đầu.
Bọn họ vẫn luôn quan sát thái độ của Hắc Hổ, hi vọng
Hắc Hổ ra tay cứu những anh em khác về, nhưng hiện
giờ Hắc Hổ vẫn chưa có hành động nào khả thi cả.
Sáu triệu tám, Hắc Hổ không nỡ.
“Tôi không tin, bọn họ khư khư giữ người của tôi không
thả! Vậy thì để cho họ nuôi vài hôml”
Hắc Hổ cười lạnh: “Những anh em đó của tôi, một khi
†ìm được cơ hội sẽ trốn ra ngoài, đến lúc đó, ngài mở to
mắt ra nhìn xem tôi xử đám Hoàng Ngọc Minh thế nào!”
Nghe vậy, mấy tên thuộc hạ đứng bên cạnh đều đứng
hình.
Ý của Hắc Hổ là, gã không nhả tiền, mà để những anh
em đó tự mình nghĩ cách chạy ra?
Trong mát gã, chẳng lẽ tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/432529/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.