“Giang Ninh!”
Lâm Vũ Chân kêu lên: “Em không cho anh nói ba em như
vậy!”
Mắt cô đỏ hoe, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Ai cũng không được nói ba côI
Giang Ninh lại không quan tâm: “Nếu ba có thể cứng rắn
một chút, ba có thể chịu tranh giành một chút thì mẹ
con và Vũ Chân có thể bị người ta bắt nạt sao?”
“Chiếc váy mẹ con mặc trên người kia, đã mặc mấy năm
rồi?”
“Còn nữa, mẹ có mua mỹ phẩm gì không?”
“Vũ Chân vốn có thể tiếp tục học đào tạo chuyên sâu, vì
sao chỉ mới tốt nghiệp khóa chính quy đã phải vào Lâm
thị làm việc?”
“Cô ấy ra khỏi nhà khi mới vừa sáng, về nhà thì trời đã tối
đen. Cô ấy liều mạng, mệt mỏi hơn ai khác nhưng tiền
lương của cô ấy lại cao hơn ai chứ?”
Từng câu nói của Giang Ninh gần như muốn xé nát Lâm
Văn!
Hán lột sạch Lâm Văn chảng hề nương tay. Vào giờ phút
này, tất cả tôn nghiêm của ông đều chẳng còn gì nữa.
Không thể chăm sóc tốt cho vợ mình, không bảo vệ
được con gái của mình, vậy ông còn tính đàn ông gì
nữa?
“Giang Ninh… em xin anh đừng nói nữa”
Lâm Vũ Chân kéo tay áo của Giang Ninh: “Anh đừng làm
ba em tổn thương nữa, được không?”
Giang Ninh liếc nhìn Lâm Vũ Chân rồi đỗ xe vào bên
đường.
“Anh không tổn thương ba. Người tổn thương ba vẫn là
bản thân ba”
Giang Ninh nói: “Chân của ba tàn phế, chỉ là chân không
đứng dậy nổi thôi. Nhưng bây giờ, cả người ba đều
không đứng lên nổi.”
“Giang Ninh, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hao-mon/432528/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.