Bị ánh mắt đầy sát ý của Huỳnh Nhân nhìn chăm chú, đồng tử của sát thủ cũng đột nhiên co lại, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
"Mày, sao mày không bị thương?."
Người bình thường bị gã ta đâm một nhát nhất định sẽ bị thương nặng hấp hối, sao anh chỉ chảy chút máu, còn lại không hề bị gì cả?
"Mày đáng chết."
Tiếng nói của Huỳnh Nhân lạnh như băng, không nói nhảm quá nhiều, tung một cú đấm thật mạnh.
Trong lòng anh ước lượng qua loa, còn khoảng ba giây nữa hai xe sẽ đụng nhau.
Đối với người bình thường ba giây chỉ thoáng cái đã qua, nhưng đối với anh thì ba giây đã đủ cho anh làm rất nhiều chuyện.
Oành-
Chỉ nghe một tiếng vang như sấm rền, Huỳnh Nhân đấm một cú oai phong, thân thể của sát thủ bay thẳng ra ngoài như diều đứt dây.
Xoạt xoạt-
Kính chắn gió theo tiếng bị đâm nát, toàn thân tên sát thủ kia bị ném ra ngoài.
Ầm ầm-
Lúc này, bóng ma to lớn ùn ùn kéo đến, chiếc xe tải đó sắp đâm vào.
Phốc phốc-
Tên sát thủ đó bị bánh xe to của xe tải cán qua, thậm chí không kịp kêu thảm đã không phát ra tiếng được nữa.
Liễu Phi Tuyết chưa tỉnh hồn nhìn một màn này, từ nhỏ cô cũng trải qua không ít lần bắt cóc, nhưng không có một lần nào hung hiểm như lần này, sát cục trong cục.
"Nhắm mắt lại."
Bỗng nhiên, bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp của Huỳnh Nhân.
Liễu Phi Tuyết ngẩng đầu lên nhìn, mặt của Huỳnh Nhân như đao tước, vô cùng nghiêm túc, nhất là đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hac-am/356628/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.