Bên kia điện thoại, Liễu Thụy Hoa khóc đau khổ vô cùng, chìm sâu vào sự tự trách.
Nhưng khúc sau cô ấy nói cái gì, Huỳnh Nhân đã nghe không rõ.
Bởi vì khi Liễu Thụy Hoa nói ra bốn chữ ‘Tiểu Như biến mất’, đồng tử của Huỳnh Nhân đã đột nhiên co lại, đồng thời đánh mất tiêu cự.
Mưa to tầm tã, sấm sét vang dội, Huỳnh Nhân cầm điện thoại, không nhúc nhích như đã biến thành một pho tượng.
Liễu Phi Tuyết cũng cảm thấy không ổn, lo lắng hỏi.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Huỳnh Nhân không hề đáp lại, chìm sâu vào sự im lặng.
Trong lúc Huỳnh Nhân im lặng, không khí xung quanh nhanh chóng đông lại, một luồng sát ý ngập trời như bão táp, bùng nổ rền vang.
Gió lớn dần, mưa dần lạnh, toàn bộ đất trời yên tĩnh như chết.
Nếu có, chỉ có tiếng nói đau đớn tuyệt vọng tự trách của Liễu Thụy Hoa.
"Em xin lỗi, em xin lỗi..."
"Đều là lỗi của em, nếu không phải vì em, Tiểu Như cũng sẽ không biến mất..."
"Anh rể, anh có thể mắng em đánh em, nhưng anh nhất định phải tìm lại Tiểu Như..."
Huỳnh Nhân cũng không mở loa, nhưng mà Liễu Phi Tuyết vẫn nghe được, lập tức, cô cũng ngây ngẩn.
Ngay sau đó, cô cầm lấy điện thoại của Huỳnh Nhân, cười miễn cưỡng bảo. "Em đừng nói đùa, trò đùa thế này không vui chút nào..."
Cô còn chưa nói hết lời đã bị tiếng khóc to của Liễu Thụy Hoa cắt ngang.
"Chị, em không nói đùa, Tiểu Như biến mất thật rồi."
Ngay lập tức, Liễu Phi Tuyết như bị đòn nghiêm trọng, hôn mê bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hac-am/356629/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.