Sau khi chào tạm biệt Thiều Gia Nguyệt, Huỳnh Nhân lại trở về phòng riêng.
Lúc này, nhân viên phục vụ đã bưng bữa ăn tinh xảo lên, còn gửi tặng một chai vang đỏ thượng hạng.
Hiệu quả cách âm của phòng riêng rất tốt, sự việc xảy ra trong phòng riêng hoàn toàn không có một ai biết.
Huỳnh Nhân nhìn món ngon trên bàn, cười nói.
"Ăn đi, đồ ăn ở đây rất ngon."
Liễu Phi Tuyết lại không muốn ăn chút nào, sự lo âu hiện trên gương mặt.
"Cô ta nói gì với anh?"
Huỳnh Nhân lặng im, thầm cân nhắc rồi quyết định không để cho Liễu Phi Tuyết biết.
"Đằng sau chuyện này còn có nhiều điều kỳ lạ, Thiều Gia Nguyệt nói một số vấn đề chi tiết với anh." Huỳnh Nhân nói với nét mặt dịu dàng.
Liễu Phi Tuyết không nói gì, chỉ nhìn mưa gió gào thét ngoài cửa sổ, xoa ấn huyệt Thái Dương đang hơi nhức, tỏ vẻ mệt mỏi.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, Huỳnh Nhân áy náy trong lòng, nhưng càng kiên quyết hơn.
"Phi Tuyết, em yên tâm đi, anh sẽ tra rõ ràng đầu đuôi chuyện này."
Anh nhìn Liễu Phi Tuyết, trầm giọng nói như thể lập lời thề.
Thấy Huỳnh Nhân nghiêm túc như vậy, Liễu Phi Tuyết cũng không phiền lòng nữa, khẽ ừ một tiếng.
Trước mặt cô bỗng có thêm một miếng bít tết đã cắt.
"Nào, há miệng, a..." Huỳnh Nhân giơ bít tết nói với Liễu Phi Tuyết.
"Anh làm gì vậy?"
Sắc mặt Liễu Phi Tuyết lạ lùng nhìn Huỳnh Nhân, nghi hoặc hỏi.
"Đút em ăn đó." Huỳnh Nhân nói như lẽ dĩ nhiên.
"Em tự biết ăn..." Nét mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-hac-am/356627/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.