“Cô ta có thân phận gì cũng chẳng liên quan tới tôi, hơn nữa, tôi cũng không muốn biết thân phận của cô ta, ở trong mắt tôi, cô ta chẳng có gì khác biệt so với người bình thường hết!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp lời.
“Cậu, tôi khuyên cậu vẫn nên nhìn nhận rõ thân phận của bản thân, nếu không…”
“Thân phận gì thì ở chỗ tôi đều giống nhau, hơn nữa, trước nay tôi đều không cho rằng giữa người với người có phân biệt cao thấp nghèo hèn gì cả!”
Tiêu Chính Văn đương nhiên hiểu ý của Lan Đình Ngọc, chỉ là ở trong mắt Tiêu Chính Văn, dù Tần Lương Ngọc là sự tồn tại như thế nào thì cũng chẳng khác gì so với người bình thường!
Từ đầu tới cuối, Tiêu Chính Văn đều chưa từng nghĩ muốn dựa vào ai, càng chưa từng nghĩ muốn nịnh bợ ai!
Hơn nữa, anh cũng có gia đình của riêng mình, đương nhiên không thể có tư tưởng sai trái gì với Tần Lương Ngọc!
“Cậu, tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu!”, Lan Đình Ngọc thấy Tiêu Chính Văn căn bản không chịu nghe theo thì sắc mặt hơi trở nên u ám.
“Muốn tốt cho tôi? Cảm ơn, chuyện của tôi, không phiền ông phải lo lắng làm gì!”, Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng nói.
“Cậu, người ta vẫn thường nói, một lần sai lầm có thể ân hận cả đời! Có những người không phải cậu có thể tuỳ tiện trèo cao được, một khi vượt qua ranh giới nào đó, cậu sẽ không còn cơ hội để làm lại được đâu!”, Lan Đình Ngọc nói với vẻ uy hiếp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927215/chuong-3953.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.