Với kinh nghiệm của Tiêu Chính Văn, dù ông lão không phải một cao thủ ở cảnh giới Đế Cảnh thì cũng tương đương như thế, ít nhất cũng mạnh hơn không ít so với cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp tám như Tần Cối!
Tiêu Chính Văn sải bước đi tới trước mặt ông lão, điềm nhiên nói: “Là ông tìm tôi?”
“Ừ!”, ông lão khẽ gật đầu nói: “Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, mời cậu đi theo tôi!”
Nói xong, ông lão đứng dậy bước ra khỏi khách sạn, sải bước tiến lên hư không.
Tiêu Chính Văn cũng đi theo ông lão tới một khu rừng sâu cách đó vài dặm.
Hai người tiến tới khoảng không phía trên khu rừng rồi từ từ đáp xuống, ông lão chắp hai tay sau lưng, quay lưng về phía Tiêu Chính Văn, ánh mắt nhìn về phía thành Đại Phong nói: “Tôi mạo muội rồi!”
Mặc dù ngoài miệng Lan Đình Ngọc nói rất khách khí, thế nhưng Tiêu Chính Văn không khó để nhìn ra đối phương căn bản không coi mình ra gì.
Thậm chí còn dùng thái độ từ trên cao nhìn xuống để đối thoại với mình!
“Cậu có biết mảnh đất bên dưới chân tại sao lại gọi là thành Đại Phong không?”, Lan Đình Ngọc trầm giọng lên tiếng.
Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu nói: “Không biết!”
“Vậy thì tôi sẽ nói một cách đơn giản cho cậu nghe về lai lịch của thành Đại Phong!”
Lan Đình Ngọc nói, chắp hai tay sau lưng, vừa bước đi vừa lên tiếng: “Vốn dĩ nơi này có tên là thành Thiên Tú, sau này bởi vì bị Tây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927214/chuong-3952.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.