Cùng lúc đó Khổng Thiên Tường ở Thiên Sơn phía xa nhìn một người đàn ông áo xám ở sau lưng, trầm giọng nói: “Mấy ngàn năm nay nhà họ Khổng tôi vẫn luôn ra sức bảo vệ hình tượng, không tiện ra tay”.
“Chi bằng cứ để anh ra mặt cứu Trương Tử Tuấn đi”.
Người đàn ông áo xám phía sau là thế tử nhà họ Hồ – Hồ Vọng Hải, cũng là một trong các gia tộc cực kỳ có danh tiếng ngoài lãnh thổ.
Trong số những người quay về thế tục lần này, ngoài Khổng Thiên Tường thì người có thực lực cao nhất phải kể đến Hồ Vọng Hải.
Với danh tiếng của nhà họ Hồ và thực lực của Hồ Vọng Hải, muốn giết Tiêu Chính Văn cũng nể mặt hắn quá.
Nghe thế Hồ Vọng Hải khẽ gật đầu, rót vào chân âm, lớn giọng hét lên về hướng Long Kinh nói: “Tiêu Chính Văn, chuyện hôm nay đến đây thôi, bọn tôi không truy cứu với anh nữa là được rồi”.
Nói xong trong không gian nổi dậy một làn sóng nước, ngay sau đó Hồ Vọng Hải đã đến được chỗ hồ nhân tạo.
“Cứ đến đây thôi? Anh là cái thá gì, nơi này đến lượt anh lên tiếng ra lệnh à?”
Tiêu Chính Văn không cảm xúc lạnh lùng nói.
Trương Tử Tuấn vừa quay về thế tục đã tìm điện Thần Long gây chuyện, hơn nữa còn dám lớn lối bảo muốn phá hủy cứ điểm ở gần Long Kinh của điện Thần Long.
Sao Tiêu Chính Văn có thể vì một câu nói của Hồ Vọng Hải mà bỏ qua cho Trương Tử Tuấn được?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3926365/chuong-3102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.