Bức tường thành trải qua bao mưa gió hàng trăm năm xung quanh Long Kinh cũng không thể chịu được luồng uy lực này mà lắc lư.
Dường như chỉ cần đám người Hồ Vọng Hải dấy lên ý nghĩ thôi, cả Long Kinh lập tức không còn nữa.
Dù sao trước đó cường giả Nhân Vương trong Hoa quốc cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cao thủ cảnh giới Nhân Vương cấp năm càng ít đến đáng thương.
Ai trong đám người Hồ Vọng Hải cũng có thực lực tuyệt thế, chỉ một luồng uy lực cũng đáng sợ như vũ khí hạt nhân cỡ nhỏ.
Nếu mấy người bọn hắn thật sự ra tay đánh Tiêu Chính Văn thì chỉ uy lực sót lại cũng có thể san bằng Long Kinh.
Thậm chí có không ít người chạy vào trong động phòng không trốn sợ mình và người nhà sẽ gặp tai họa.
Sau khi thấy Tiêu Chính Văn bị vô số khí tức đáng sợ vây chặt kín, ngay cả Trương Tử Tuấn vừa rồi suýt bị Tiêu Chính Văn đấm một cái thành bùn thịt cũng cười khẩy.
Trần Nguyệt Nhi nhíu chặt mày.
Vì lần này không phải thế tử của một hai gia tộc quay về thế tục mà là mười mấy thế tử và vài cao thủ ngoài lãnh thổ đều quay về cùng một ngày.
Cho dù giữa họ có mối thù sâu đậm thế nào nhưng khi đối mặt với thế lực ở thế tục, họ luôn chung tay lại với nhau.
“Tên họ Tiêu kia, bây giờ còn muốn ra tay với bọn này không?’
Hồ Vọng Hải kiêu ngạo cười nhạo nói.
“Tôi tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3926366/chuong-3103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.