Tiêu Chính Văn vừa quay đầu lại chỉ thấy Trần Nguyệt Nhi chắp tay lại với Tiêu Chính Văn nói: “Trần Nguyệt Nhi xin chào anh Tiêu”.
Nhìn thấy người phụ nữ đẹp như tiên trước mặt, Tiêu Chính Văn không khỏi cau mày nói: “Cô biết tôi à?”
“Anh Tiêu, tôi là đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực, từ lâu đã được nghe danh của anh Tiêu ở ngoài lãnh thổ”.
Trần Nguyệt Nhi mỉm cười nói với Tiêu Chính Văn.
Sau đó chậm rãi tiến về trước đi đến đứng giữa Tiêu Chính Văn và Trương Tử Tuấn, hờ hững nói: “Tôi nghĩ giữa hai người chắc có hiểu lầm gì đó”.
“Hiểu lầm? Nguyệt Nhi, cô có ý gì? Lẽ nào cô vẫn muốn bảo…”
Không để Trương Tử Tuấn nói hết, Trần Nguyệt Nhi cau mày nói: “Anh Trương, chúng ta vẫn chưa hiểu hết về thế tục, sau này khó tránh khỏi vẫn phải nhờ vào anh Tiêu”.
Trần Nguyệt Nhi cực kỳ thông minh, cô ta đã nhìn ra sát khí của Tiêu Chính Văn ở trên đường, chỉ cần hai bên ra tay đánh nhau thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp cho Trương Tử Tuấn.
“Gì cơ? Chúng ta phải nhờ vào một tên yếu kém trong thế tục? Được thôi, nể mặt cô, tôi sẽ không tranh cãi chuyện hôm nay, bảo chúng lập tức cút đi cho tôi”.
“Từ nay về sau không được đặt chân trong vòng mười cây số vào chỗ kia, nếu không sẽ bị giết không thương tiếc”.
Nói rồi Trương Tử Tuấn chỉ vào ngọn núi nhỏ ở phía đối diện hồ nhân tạo, đỉnh của nó được bao phủ bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3926364/chuong-3101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.