Bây giờ ông Lư vô cùng hối hận.
Đáng lẽ hôm nay không nên tới đây, cụ ta đã tính toán kỹ càng, nhưng vẫn không ngờ cái mạng già này lại rơi vào tay Trương Đạo Linh.
Lúc này, đám doanh nhân giàu có và những ông chủ lớn đều đang gào khóc thảm thiết.
Bọn họ có thể cảm nhận được cái chết đang đến gần họ!
Trương Đạo Linh hoàn toàn không coi bọn họ là con người, thậm chí trong mắt Trương Đạo Linh, bọn họ chỉ là con kiến.
Chết rồi cũng có sao đâu?
“Không! Đại sư Trương, tôi không muốn chết, cầu xin ông, hãy cho chúng tôi một lối thoát!”
“Đại sư Trương… Tôi… tôi luôn trung thành với ông!”
“Đại sư Trương, nhà tôi còn có mẹ già con nhỏ, xin hãy tha mạng cho tôi!”
Tiếng kêu la cầu xin thảm thiết vang lên xung quanh, nhưng Trương Đạo Linh vẫn chẳng hề để tâm.
Chỉ là đám người võ tông kia vẫn mạnh mẽ hơn bọn họ rất nhiều, mặc dù cũng cảm nhận được cái chết đang đến gần, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là sợ tè ra quần chứ không hề gào khóc thảm thiết.
Bởi vì bọn họ biết cầu xin cũng vô ích.
Trong mắt cường giả, mạng sống của bọn họ thoáng qua, không đáng nhắc đến.
“Sư phụ, chúng ta sẽ chết thật sao?”
Một đệ tử võ tông trẻ tuổi nắm chặt tay áo của một ông lão, run giọng hỏi.
Nhưng ông lão nhắm nghiền hai mắt, cơ thể khẽ run rẩy.
Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng khởi động.
Sấm sét cũng được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925008/chuong-1745.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.