“Tiêu Chính Văn! Cậu còn không mau bỏ vũ khí xuống, lẽ vào cậu muốn người dân trong vòng mấy cây số quanh đây chôn theo cậu sao?”
Ông Lư thấy Tiêu Chính Văn còn định tiếp chiêu, liền tức giận đến mức râu ria dựng đứng lên cao!
Cụ ta không hề quan tâm đến sự an toàn của người dân, quan trọng là giữ được cái mạng của cụ ta!
Uy lực của thanh kiếm này mạnh đến mức nào, trong những người có mặt ở đây, cũng chỉ có ông Lư là biết rõ nhất.
Năm đó, cụ ta đã tận mắt chứng kiến vài cao thủ cảnh giới Thiên Vương, cũng như mấy chục nghìn quân binh trong vòng vài dặm gần như đồng thời biến thành sương máu!
Sấm sét, gai nhọn đan xen, cộng thêm thanh đao gió vô địch, gần như không gì có thể ngăn cản nổi.
Nếu là dao kiếm bình thường thì thì không sao, vấn đề đây là đao gió, có thể đâm đến bất cứ nơi nào.
Ông Lư lo lắng đến mức suýt tè ra quần.
“Ông bảo tôi hạ vũ khí ư?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn ông Lư, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra vẻ giễu cợt.
“Tiêu Chính Văn! Lẽ nào cậu vẫn không hiểu nếu trong vòng mấy dặm quanh đây bị sấm sét thiêu đốt thì tất cả mọi người đều sẽ chết hết hay sao? Cậu muốn mọi người chết cùng cậu à?”
“Lẽ nào cậu không muốn vợ con mình sống nữa hay sao? Cậu không muốn Tần Vũ và Độ Thiên Chân Nhân sống nữa à?”
“Cho dù cậu có ngăn cản thì sao chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925007/chuong-1744.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.