Bởi vậy trong lòng bọn họ không hề sợ hãi, cũng không hề hối hận, mà chỉ yên lặng chờ đợi cái chết.
“Trời đất ngân hà, biến!”
Tiêu Chính Văn gầm lên, rút thanh giáo Liệt Long màu đỏ ra.
Trên bầu trời, vô số ngôi sao đột nhiên tỏa sáng, mây đen ngưng tụ trên đầu mọi người cũng bị thổi bay.
Sấm sét và mây tích điện rõ ràng đã ngưng tụ lại với nhau cũng biến mất.
Trời đất khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Ngay cả đao gió đã hình thành từ trước cũng biến thành cơn gió nhẹ thổi qua mặt mọi người.
“Hả? Tôi… Tôi vẫn chưa chết!”
“Ông trời mở mắt rồi!”
“Thật tốt quá! Tạ… tạ ơn trời đất!”
Đám người xung quanh nhao nhao quỳ xuống đất, đập đầu tạ ơn trời.
Ngay cả Tần Vũ và Độ Thiên Chân Nhân cũng tròn mắt nhìn lên bầu trời.
Mọi thứ dường như chưa từng xảy ra.
Không chỉ bọn họ kinh ngạc mà ngay cả Trương Đạo Linh cũng chết lặng.
Tuyệt kỹ của cụ ta đã bị phá vỡ rồi sao?
Chuyện này không thể nào!
Không thể nào…
Lúc này, trên trán Trương Đạo Linh cũng đẫm mồ hôi.
Cụ ta vẫn còn con bài chưa lật, nhưng con át chủ bài cuối cùng này lại không thể lấy ra được!
Nếu lấy ra thì cụ ta sẽ chết cùng Tiêu Chính Văn.
“Vù!”
Trong lúc Trương Đạo Linh còn đang sững sờ thì Tiêu Chính Văn đột nhiên giơ tay lên tát mạnh.
Cú tát này cùng với gió rít, giáng thẳng xuống mặt Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925009/chuong-1746.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.