Chương 307: Đòi nợ (1)
Lập tức có ba tên côn đồ lao lên đập phá sạp hoa quả.
Toàn bộ số hoa quả tươi ngon đều bị đập nát bét.
Cố Lạc Sinh ngã xuống đất, nước mắt đầy mặt, nhìn hoa quả bị ném đầy đất, đau xót kêu lên: “Anh Đao, đừng đập phá nữa, tôi xin anh đấy, đây là nguồn thu nhập duy nhất của nhà chúng tôi mà…”
Nói xong, Cố Lạc Sinh quỳ dưới đất, không ngừng dập đầu với anh Đao.
Đây là kế sinh nhai duy nhất của cả nhà bốn miệng ăn của ông ấy.
Ông ấy có hai đứa con, đứa lớn đang học cấp ba, đứa nhỏ đang học cấp hai.
“Tiền đâu?”
Mặt anh Đao hằm hằm hỏi, giơ chân lên đạp mạnh vào người Cố Lạc Sinh, sau đó giẫm lên ngực ông ấy.
“Tiền đây, tiền đây… Anh Đao, cầu xin anh hãy thả chồng tôi ra…”
Lúc này, vợ Cố Lạc Sinh lấy một gói tiền được bọc cẩn thận trong phòng ra, lao tới trước mặt anh Đao, quỳ xuống đất, nước mắt giàn giụa kêu lên.
Anh Đao giật lấy tiền, toàn là tiền lẻ, gã còn đếm từng tờ một.
Cố Lạc Sinh thấy thế thì đau khổ gào lên: “Anh Đao, không được, đó là tiền học phí của Nguyệt Nguyệt… Xin anh hãy cho tôi thêm hai ngày, tôi nhất định sẽ gom đủ tiền! Nhất định sẽ đủ!”
Bốp!
Anh Đao tát một cái vào mặt Cố Lạc Sinh, quát lên: “Không có tiền thì đi học làm cái quái gì?”
Cũng đúng lúc này, con gái lớn đang học cấp ba của Cố Lạc Sinh là Cố Hàn Nguyệt mặc đồng phục, đeo cặp sách trở về.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3923571/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.